Sau khi biết rõ những chuyện này, mồ hôi lạnh sau lưng Phí Đồng không ngừng chảy ra.
Xem ra trước khi không có thực lực tuyệt đối, tìm được Hoàng Tử điện hạ cũng không phải là chuyện gì tốt, không cẩn thận sẽ còn vì vậy mà dẫn tới họa sát thân.
- Điện hạ, vậy chúng ta... Nên làm sao bây giờ?
Hiện tại hắn cũng không có chủ ý gì tốt. Cho nên không thể làm gì khác hơn là ký thác hy vọng vào vị hoàng tử trước mắt này.
- Cái này nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản!
Thấy mình vừa mới nói câu đầu tiên đã lừa dối đượcngười này, trong lòng Nhiếp Vân cười thầm, trên mặt lại ra vẻ ngưng trọng.
- Đơn giản.
Hai mắt Phí Đồng sáng lên, vội vàng nhìn qua phía hắn.
- Nếu như ngươi làm rõ thân phận của ta, tin tức sẽ truyền ra ngoài. Khi đó nhất định sẽ khiến cho những người khác mơ ước, những người này, không chỉ đến từ Phổ Thiên hoàng triều, mà rất có thể còn tới từ những thế lực khác!
Nhiếp Vân nói.
Phổ Thiên hoàng triều trở thành thế lực lớn một phương, nhất định đã trải qua vô số sát phạt. Cừu gia trải rộng khắp nơi, những cừu nhân này không giết được Phổ Thiên Đại Đế, thế nhưng muốn giết một tên hoàng tử thực lực không mạnh vẫn còn có thể.
- Vâng...
Điểm này trước đó Phí Đồng không nghĩ tới, nghe thấy hắn nói như vậy, vẻ mặt hắn càng thêm ảm đạm.
Đây không phải là tìm được hoàng tử, tìm được một cái Tàng Bảo Khố, mà là tìm được một trái lựu đạn a!
- Chứng minh rõ thân phận sẽ có rất nhiều phiền toái, nếu như không chứng minh thì sao? Nếu như tất cả mọi người đều không biết ta là ai, như vậy có phải sẽ không xuất hiện vấn đề hay không?
Nhiếp Vân cười nói.
- Chuyện này...
Phí Đồng vội vàng gật đầu.
Đúng vậy, nếu như để cho người ta biết thân phận của hắn sẽ có vô số kiếp nạn, nếu như không biết mà nói, nhất định sẽ an toàn hơn không ít.
- Cho nên, ta đã suy nghĩ kỹ rồi. Có thể đi cùng ngươi tới gặp Chí Hào tướng quân, nhưng mà không lấy thân phận hoàng tử đi gặp hắn, mà là dùng thân phận bằng hữu của ngươi. Hoặc là những thân phận khác, như vậy mà nói, bất kỳ người nào cũng sẽ không biết được. Khi đó sẽ an toàn hơn không ít!
Nhiếp Vân đem suy nghĩ của mình nói ra.
Hắn vừa mới đến Hoàn Vũ Thần giống như là kẻ ngu ngốc vậy. Cái gì cũng không biết, muốn nhanh chóng dung nhập vào trong thế giới này, phải tiếp xúc với càng nhiều cường giả hơn thì mới có thể mở rộng tầm mắt. Như vậy người gọi là Chí Hào tướng quân này không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Nếu không, đi loạn trong núi rừng như vậy, muốn gặp được một vị cường giả Hoàng cảnh, đây cơ hồ là chuyện không thể nào.
- Được, cứ làm như vậy đi... Nói người là bằng hữu của ta, ta còn chưa có tư cách này...
Phí Đồng khẽ gật đầu một cái, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng.
Bảo hắn thừa nhận là bằng hữu của Hoàng tử, thân phận của hắn không đủ, cho nên hắn không dám nói lung tung.
- Không sao, ngươi có thể nói ta là bà con xa của ngươi, thất lạc từ nhỏ, lưu lạc đến đây. Ta tin rằng cũng sẽ không có ai hoài nghi, trước tiên nghĩ biện pháp lẻn vào Tinh Quân kỳ, sau đó mới tính toán tiếp!
Nhiếp Vân nói.
- Được !
Thấy Hoàng tử đã lên tiếng, Phí Đồng cũng không dám vi phạm, chỉ có thể gật đầu một cái, nói:
- Vậy... Hoàng Tử điện hạ, lúc nào chúng ta mới lên đường?
- Chờ một chút, ta còn có một bằng hữu, hắn đang bế quan, chờ hắn đi ra, chúng ta sẽ cùng nhau rời đi!
Nhiếp Vân nói.
Người nói đương nhiên chính là Nhiếp Đồng, phát hiện ra thân phận của mình là Hoàng tử, đương nhiên không thể có đệ đệ được. Nếu không rất dễ dàng bị lộ, cho nên không thể làm gì khác hơn là nói Nhiếp Đồng là bằng hữu của hắn.
- Tất cả đều nghe theo điện hạ sắp xếp!
Trải qua nói chuyện mới vừa rồi, Phí Đồng đã biết vị hoàng tử trước mắt này mặc dù không biết quá nhiều chuyện bên ngoài. Thế nhưng trí tuệ tuyệt đối còn hơn hắn, vì vậy hắn cũng không nói thêm gì nữa.
- Nhiếp Vân đại nhân, vị đại nhân này, tộc trưởng và Phùng Chấn tộc trưởng đã chuẩn bị xong dạ tiệc, hy vọng hai vị dời bước qua đó.
Mới vừa thương nghị xong, Quán Lăng đã đi tới trước mặt hai người.
Giải quyết xong mâu thuẫn của hai bộ lạc, Nhiếp Vân trị liệu thương thế cho Quán Lăng, Mộc sinh khí có thể sử dụng, thực lực của Quán Lăng còn thấp hơn xa hắn. Vì vậy muốn trị liệu căn bản sẽ không tốn quá nhiều thời gian. Lúc này đương nhiên đã khỏi hẳn.
Lúc này hắn đã sinh long hoạt hổ, thực lực toàn thân đã mơ hồ chạm tới ranh giới Phong vương, không cẩn thận là có thể đột phá được.
Chính vì vậy, hắn vô cùng cảm kích người thiếu niên ở trước mắt này. Hắn biết, nếu như không phải có đối phương xuất thủ, chẳng những hắn đã biến thành một cỗ thi thể mà lúc này tất cả tộc nhân nhất định cũng đã rơi vào trong nước sôi lửa bỏng.
Nếu như nói người thiếu niên bên trong tộc thần tượng chính là hắn. Mà thần tượng của hắn lại chính là thiếu niên ở trước mắt.
Nhiếp Đồng còn chưa bế quan kết thúc, không thể rời đi. Hơn nữa lại có lời mời của Điêu Vịnh tộc trưởng, Nhiếp Vân cũng không có từ chối mà mang theo Phí Đồng đi về phía bộ lạc.
Hiện tại đã lừa gạt được Phí Đồng, như vậy hắn cũng không cần lo lắng tới việc thân phận bị bại lộ, hai người vừa nói vừa cười, rất nhanh đã tiến vào Thanh Sơn Bộ.
Lần nữa đi tới chỗ ở của tộc trưởng, chỉ thấy trong căn phòng có một cái đống lửa to lớn. Cao tầng của hai bộ lạc đang ngồi ở đó, mặc dù giữa song phương còn có chút lúng túng, nhưng mà so với dáng vẻ giương cung bạt kiếm vừa rồi còn khá hơn nhiều.
- Nhiếp Vân đại nhân, Phí Đồng đại nhân!
Điêu Vịnh và Phùng Chấn vội vàng đi tới.
- Điêu Vịnh tộc trưởng, ngày mai ta định rời khỏi nơi này...
Trên bàn có chuẩn bị vô số mỹ tửu mỹ thực, rượu quá ba tuần, Nhiếp Vân đột nhiên mở miệng nói.
Bất kể nói thế nào, Điêu Vịnh tộc trưởng đối với hắn có ân tình chứa chấp. Hắn định rời khỏi nơi này, tốt nhất cũng nên nói một câu.
- Đi? Nhanh như vậy sao?
Mặc dù Điêu Vịnh đã sớm đoán ra miếu nhỏ như chỗ hắn không chứa chấp nổi vị đại phật này, sớm muộn gì đối phương cũng sẽ phải đi, chẳng qua là hắn không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
- Phí Đồng còn có việc, ta muốn đi cùng hắn, cũng chỉ có thể rời đi... Cảm ơn tộc trưởng khoản đãi trong khoảng thời gian này!
Nhiếp Vân nói.
- Đại nhân muốn, ta sẽ không ngăn cản, chẳng qua là... Chẳng lẽ đại nhân không muốn đi xem sơn cốc mà Cầu Long Thú ở hay sao?
Điêu Vịnh do dự một chút rồi nói.