Vô Tận Đan Điền

Chương 2203: Chương 2203: Mạnh mẽ đâm tới (2)




Trong mắt bọn họ xem ra, quả nhiên chiếc cổ thuyền này vô địch, nhiều người liên thủ ra tay nhưng không thể làm gì đối phương, còn bị phản kích, đánh sống đánh chết, rốt cuộc là ai điều khiển cổ thuyền?

- Tiếp tục đi về phía trước!

Đánh chết đám tôm tép nhãi nhép, Nhiếp Vân không dừng lại, khống chế lực lượng cổ thuyền tiến lên, lúc này gió tanh mưa máu bộc phát, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản mảy may.

Đối diện thực lực tuyệt đối, tất cả thủ đoạn âm mưu biến thành trò cười.

Lúc này mây đen rậm rạp xuất hiện.

- Lục Tường sư huynh, vẫn là ngươi có lực hiệu triệu lớn, chỉ hiệu triệu một lúc đã tụ tập hơn ba vạn tán tu cộng đồng vây công Quy Khư Hải, xem ra đại công lần này không phải sư huynh không ai hơn.

Một thanh niên vẻ mặt vui vẻ không ngừng nịnh nọt người áo xanh trước mặt.

Tuổi của người áo xanh không lớn, cũng là thanh niên, hai mắt mang theo lệ khí nồng đậm, thỉnh thoảng trong mắt sinh ra hàn ý lạnh lùng.

- Đó là tự nhiên, phế vật Mặc Nghiêu không biết đi nơi nào vào lúc mấu chốt, còn muốn tranh đoạt công lao với ta, quả thực không có cửa đâu!

Người áo xanh Lục Tường cười lạnh.

- Sư huynh uy vũ khí phách, sở hướng vô địch, Mặc Nghiêu không thể so sánh.

Thanh niên kia nịnh nọt.

- Cũng không thể nói như vậy, Mặc Nghiêu thân là thượng cổ đại năng chuyển thế, hắn có thực lực nhất định, đương nhiên đó là lúc trước, lần này tiến vào thần chi di tích, ta được đến truyền thừa nên thực lực bạo tăng, đã có thực lực hai ngàn tám trăm năm mươi đại đạo, lại trở lại tông môn hắn khẳng định không phải đối thủ của ta!

Trong mắt Lục Tường tràn đầy tự tin.

Hắn cũng có vốn liếng tự tin, thực lực hai ngàn tám trăm năm mươi đại đạo thật sự không phải Mặc Nghiêu có thể so sánh.

- Đó là tự nhiên, sư huynh sau này sẽ là thiên tài trẻ tuổi nhất của Vạn Nhận Sơn, Mặc Nghiêu là thượng cổ đại năng chuyển thế thì thế nào, đến lúc đó cũng bị sư huynh giẫm dưới chân, đúng không!

Thanh niên sau lưng Lục Tường chính là chân chó trung thành, lúc này không bỏ qua cơ hội nịnh hót.

- Ân, ngươi rất không tệ, yên tâm đi, chờ ta giết đám gia hỏa Quy Khư Hải, đạt được tông môn ban thưởng sẽ luận công ban thưởng, không thiếu chỗ tốt cho ngươi.

Nghe hắn lấy lòng, Lục Tường mặt vô cùng cao hứng, cũng cho đối phương táo ngọt.

- Đa tạ sư huynh tài bồi, ta nhất định hảo hảo cố gắng, không cô phụ sư huynh coi trọng!

Nghe nói như thế, thanh niên hưng phấn suýt nhảy lên, vội vàng tươi cười nịnh nọt:

- Đúng rồi, sư huynh, lần này Quy Khư Hải bị chúng ta vây quanh có lẽ không có cao thủ gì.

- Quy Khư Hải có thể lọt vào mắt ta cũng chỉ có Cổ Tiêu, hiện tại ta đã tấn chức, gia hỏa này không còn là đối thủ của ta.

- Yên tâm đi, Quy Khư Hải chỉ là một đám đám ô hợp, cũng không sinh ra sóng gió gì, sở dĩ ta triệu tập nhiều tán tu cùng vây công với chúng ta, chính là không muốn bị chúng liều chết phản kích.

Lục Tường tùy ý khoát khoát tay, trên mặt mang theo thần sắc kiêu ngạo.

- Hiện tại xem ra ta còn có phần lo ngại, trong đám người Quy Khư Hải không có ai lọt vào mắt của ta.

- Đúng têế, sư huynh hùng tài đại lược. . .

Thanh niên nịnh nót vội vàng khích lệ, hắn còn chưa nói xong, một người lảo đảo chạy tới, trên mặt mang theo hoảng sợ.

- Không tốt, không tốt, sư huynh. . .

- Không biết lớn nhỏ, một chút chuyện nhỏ đã thất kinh, còn ra thể thống gì!

Nhạc Thần, vả miệng!

Nhìn thấy bóng người người sốt ruột chạy tới, Lục Tường cau mày nhìn sang.

Hắn đang c chí vừa lòng, cảm giác được thế cục thiên hạ đều nằm trong khống chế, đối phương lại xông lại nói “không tốt “, đây không phải vẽ mặt sao?

- Vâng!

Thanh niên Nhạc Thần vừa rồi còn vuốt mông ngựa cười lạnh đi tới, hắn đánh bóng người vừa chạy tới vài bạt tai, đánh miệng đầy máu tươi mới dừng tay.

- Đồ không hiểu quy củ, trước mặt Lục Tường sư huynh còn đám vô lễ như thế, quả thực muốn bị đánh!

Mắng xong hắn còn vẻ mặt cung kính nói với Lục Tường:

- Sư huynh, ta xử lý xong. . .

- Ân!

Thoả mãn gật gật đầu, Lục Tường tràn đầy tán dương, lúc này nhìn sang bóng người bị vả miệng:

- Phát sinh chuyện gì, tại sao bối rối như thế, ngươi có hiểu hay không? Thôi đi, dù sao ngươi cũng là lão nhân theo ta nhiều năm, nếu như lại như vậy coi chừng ta giết ngươi.

- Vâng, sư huynh. . .

Bóng người liền vội vàng gật đầu, do dự một lúc và nói:

- Là như thế này, vừa rồi bên ngoài có người truyền tin tức bẩm báo, nói có một chiếc cổ thuyền xông tới đây, người của chúng ta không ngăn cản nổi. . . Cho nên, ta sốt ruột báo lại. . .

- Một chiếc cổ thuyền vọt tới? Chẳng lẽ là Cổ Tiêu? Không tệ, hắn có thể tới là tốt nhất, ta vừa vặn đánh chết hắn dùng để chấn nhiếp những người khác!

Nghe nói như thế, Lục Tường không chút sợ hãi, hắn tươi cười hào hứng.

- Sư huynh văn thành võ đức, thiên hạ vô địch, đương nhiên không sợ những tôm tép nhãi nhép này rồi!

Nhạc Thần nói khoác lần nữa.

Ô ô ô ô!

Hắn vừa dứt lời, ở đằng xa có tiếng rít dài vang lên, một chiếc cổ thuyền xông thẳng tới nơi này, mang theo ý phá không đâm chết tất cả những người dám ngăn cản, nó giống như liêm đao thu hoạch lúa mạch, đám người bị đụng thành thịt nát.

- Sư huynh, chính là cổ thuyền này. . .

Nhìn thấy cổ thuyền kia uy mãnh như thế, bóng người bị vả miêng sợ hãi sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.

- Thứ không có tiền đồ, một tiểu thuyền mà sợ như thế, xem ta hiện tại bắt người bên trong đây, ta sẽ cho cá ngươi biết rõ đâm thẳng ở nơi này chỉ có ta nói mới tính toán.

Cười lạnh một tiếng, Lục Tường đứng dậy, hắn tung người nhảy lên cao, bay lên không trung, khí thế toàn thân quay cuồng như bá vương.

Vèo!

Một thanh trường thương xuất hiện trong lòng bàn tay, tiên lực bành trướng bắn ra từ lỗ chân lông, trong nháy mắt dường như cả thiên địa chỉ còn lại có một mình hắn, anh tuấn nói không nên lời.

- Bộ dáng của ngươi không có tiền đồ như vậy, có Lục Tường sư huynh ở đây, ngưu quỷ xà thần không thể chịu nổi một kích.

Lạnh lùng liếc mắt nhìn người bị vả miệng, Nhạc Thần tràn đầy kiêu ngạo nhìn về phía không trung, đôi mắt tràn ngập sùng bái.

- Tiểu thuyền phía trước dừng lại cho ta, Cổ Tiêu, còn không mau ra đây nhận lấy cái chết.

Cảm nhận được hào quang vạn chúng chú mục, Lục Tường cười ha ha, trường thương như phá tan hoàn vũ.

- Hô!

Vừa dứt lời, trong cổ thuyền đột ngột xuất hiện một thủ ấn.

Thủ ấn này cũng không lớn, chỉ cao hơn một người, xem ra còn có chút lảo đảo không có uy lực gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.