- Tông chủ khen nhầm!
Nhiếp Vân vội hỏi.
- Ta nghe ý Diệu Âm là ngươi định mượn Lăng Thiên tiêu phổ, nghiên cứu tiên âm đại đạo, từ đó cầm tiêu hợp tấu với nàng?
Nữ tử cung trang nhìn qua.
- Vâng!
Nhiếp Vân gật đầu.
- Tuy Lăng Thiên tiêu phổ không phải là bí mật hạch tâm của Tiên Âm Tông nhưng cũng là bảo vật truyền thừa nhiều năm, không dễ dàng giao phó người khác, nếu như ngươi có thể đáp ứng một điều kiện của ta, trực tiếp cho ngươi mượn xem cũng được!
Nữ tử cung trang nói.
- Có thể trực tiếp cho ta mượn?
Trước kia Diệu Âm tiên tử không phải nói cần qua ba cung sao?
Trong nội tâm kỳ quái lại không hỏi lên, Nhiếp Vân nói:
- Tiền bối mời nói không sao!
- Rất tốt!
Thấy thái độ của hắn, nữ tử cung trang gật gật đầu:
- Rất đơn giản, chỉ cần ngươi cưới Diệu Âm, Lăng Thiên tiêu phổ có thể giao cho ngươi.
- Cưới nàng?
Nhiếp Vân cau mày.
Trước kia nói là giả thành bạn trai mình cũng không quá nguyện ý, cưới nàng? Đây là chuyện không có khả năng.
Lại nói cho dù tu vi hay dung mạo của Diệu Âm tiên tử đều là nhân tuyển tốt nhất, nếu quả thật muốn tìm người tri âm, tìm một vị cường giả Đại Đế đều không phải là không được... Vì cái gì chọn mình?
Nhiếp Vân không tin mình có năng lực làm người khác nhìn một cái sẽ yêu không tự kiềm chế được.
- Sư phụ... Hắn... Hắn...
Nhìn thấy biểu lộ của hắn, Diệu Âm tiên tử sợ hắn mở miệng không muốn nên kêu lên.
- Ta gặp Nhiếp Vân mới vài lần, hắn... Cũng không phải bạn trai của ta, chúng ta cũng không có quan hệ này.
- Không phải?
Nữ tử cung trang nghi hoặc nhìn qua.
- Bẩm tiền bối, tại hạ đã có thê tử, chỉ gặp qua Diệu Âm tiên tử vài lần mà thôi.
- Nếu như có thể mượn nhờ Lăng Thiên tiêu phổ giúp nàng đột phá, tự nhiên phấn đấu quên mình, làm không được... Cũng sẽ không cưỡng cầu!
Nhiếp Vân mở miệng nói.
- Gặp mặt vài lần? Giúp nàng đột phá? Nói thật nhẹ nhàng.
Nghe nói như thế, sắc mặt nữ tử cung trang trầm xuống, hai mắt như điện nhìn chằm chằm Nhiếp Vân, trên người mang theo khí thế bế nghễ thiên hạ, dường như tùy thời ra tay diệt sát hắn.
- Quả nhiên nam nhân trong thiên hạ đều bạc tình bạc nghĩa mà, người như vậy lưu làm gì, giết đi!
- Sư phụ...
Nghe được nàng nó như thế, Diệu Âm tiên tử đã giật mình, vội vàng ngăn cản trước mặt.
- Sư phụ, hắn...
- Như thế nào, tu vi tăng trưởng, sư phụ nói chuyện cũng không nghe.
Nữ tử cung trang cau mày,.
- Không phải...
Vẻ mặt Diệu Âm tiên tử xoắn xuýt.
- Không phải thì tránh ra.
Nữ tử cung trang hừ lạnh, lần nữa nhìn về phía Nhiếp Vân:
- Ngươi ốc lời gì muốn nói:
Vẻ mặt Nhiếp Vân đầy cổ quái nhìn áng nữ tử cung trang:
- Ta chỉ muốn mượn Lăng Thiên tiêu phổ, ngươi không muốn cho mượn cũng không sao cả, ta lập tức liền đi là được, mở miệng đã muốn giết ta, còn bạc tình bạc nghĩa... Ta muốn hỏi ngươi có bị bệnh không!
- Có cưới hay không là tự do của ta, chắc hẳn còn chưa tới phiên tiền bối để ý tới.
Nhiếp Vân vô cùng tức giận, trong giọng nói không lưu tình chút nào.
Có phải nữ tử trước mắt bị bệnh hay không, chỉ nói mượn tiêu phổ, đồ là của ngươi, ta cũng đâu có đoạt, có cho mượn hay không do ngươi... Không mượn cũng không sao cả, vì sao lại nói phải cưới Diệu Âm tiên tử, lại gây chiến, không nên giết người, quá không nói đạo lý.
Nhín thấy tính tình kỳ quái, còn còn chưa xem qua đã ép cưới đồ đệ của nàng, còn muốn giết người.
Nếu đệ tử của nàng lớn lên xấu như khủng long cũng bỏ đi, mấu chốt là Diệu Âm tiên tử cho dù là dung mạo hay các phương diện đều là mỹ nhân vạn người có một, cả Hoàn Vũ thần giới khó tìm được mấy người, vì cái gì ép gả cho mình chứ?
Tuy thực lực đối phương vượt xa hắn nhưng hắn không sợ hãi.
Chỉ là Hoàng cảnh viên mãn mà thôi, cùng lắm thuấn di vào Viêm Hoàng điện , nếu không cứ nói với Duẫn Duyên và Nghiêu Huyền là được, lãng phí một lần nhân tình bảo bọn họ thuấn di tới.
Tin tưởng nội tình Tiên Âm Tông sâu như vậy cũng không dám đối nghịch với cường giả Đại Đế ah.
- Nhiếp Vân...
Không nghĩ tới thiếu niên nói thẳng sư phụ nàng có bệnh, Diệu Âm tiên tử đã giật mình, suýt chút nữa lâm vào bất tỉnh.
Sư phụ lúc tuổi còn trẻ ghét ác như cừu, từng trường kiếm thiên hạ, hy vọng có thể giết hết người bạc tình bạc nghĩa trong thiên hạ, cũng cho nữ tử một công đạo, trên tay nhiễm nhiều máu tươi không thua gì tướng quân chơi qua sa trường.
Hơn nữa sư phụ tính tình không tốt lắm, nói như vậy, một khi tức giận bộc phát... Trực tiếp ra tay, ngay cả nàng cũng không thể cứu nổi.
- Nói ta có bệnh... Ngươi thật lớn mật!
Nữ tử cung trang tức giận.
Nàng đường đường tông chủ Tiên Âm Tông, từ khi nào có người dám nói với nàng như thế?
- Không phải có bệnh là cái gì? Vừa rồi ép ta cưới Diệu Âm tiên tử, không nói trước hai người chúng ta kết giao không sâu, cho dù thật sự là nam nữ bằng hữu, kết hôn hay không cũng không cần ngươi tới làm chủ, càng không cần phải trao đổi điều kiện với ngươi!
Nhiếp Vân khẽ nói.
- Ngươi...
Nữ tử cung trang tức giận đỏ mặt, xem ra nếu không phải Diệu Âm tiên tử ngăn cản chỉ sợ đã động thủ.
- Sư phụ... Đừng nóng giận, hắn... Không biết chút nào về chuyện cầm tiêu hợp tấu, ta chưa từng nói qua với hắn... Cũng không biết hậu quả!
Thấy hai người càng náo càng cương, sư phụ tùy thời sẽ động thủ, Diệu Âm tiên tử vội vàng nói.
- Không biết chút nào? Hắn đã có thể thông qua tiêu âm trở thành người tri âm của ngươi, lý giải tiên âm ít nhất cũng có thể đạt tới cảnh giới dư âm không dứt, tại sao không biết chuyện cầm tiêu hợp tấu?
Nghe được đệ tử nói như thế, nữ tử cung trang có chút không quá tin tưởng nhưng vẫn dừng lại và nhìn về phía đệ tử của mình.
- Hắn... Thật không biết, hắn... Chỉ là trời sinh kỳ tài, học cái gì cũng nhanh.
- Trên thực tế cũng không có học qua tiêu phổ chuyên môn, mượn Lăng Thiên tiêu phổ chỉ có ý muốn học tập một chút mà thôi.
Diệu Âm tiên tử vội vàng giải thích.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, loại giải thích này ngay cả nàng cũng không tin.
Mỗi một chủng nhạc khí, muốn đạt tới cảnh giới của nàng cần phải thiên chuy bách luyện, không biết học tập bao lâu thời gian, dùng chính nàng làm ví dụ, vì thành tựu hiện tại, nóng lạnh không ngừng, xem cầm trở thành tính mạng đặc thù, hao phí mấy ngàn năm và thể chất đặc thù mới có cảnh giới hiện tại.
Gia hỏa trước mắt liếc nhìn cầm phổ của nàng đã có thể đạt tới cảnh giới dư âm không dứt, tuy so ra kém nàng nhưng kém không xa.
Năng lực cổ quái này có thể nói khủng bố!