Vô Tận Đan Điền

Chương 159: Chương 159: Ngươi đi đánh Ngụy Thần một chút!




- Chúng ta…

Đám người Thiết Long đưa mắt nhìn nhau, đều lắc đầu. Muốn họ chiến đấu với yêu thú thì còn được, muốn họ phục tùng yêu thú họ đâu có năng lực này.

- Nếu đều không được thì nhận thua đi! Lan Nhi muội, lần này ta không bức ngươi, đánh cuộc sở trường tuần thú của ngươi, ngươi đã thua thì đêm nay hãy theo ta đi! Ha ha…

Ngụy Thần ngửa mặt lên trời cười to, hưng phấn tới run rẩy toàn thân. Tuy rằng hắn từng chơi đùa không ít nữ nhân, nhưng mỗi lần nhìn thấy Thiết Lan Nhi đều phát ra hưng phấn từ sâu trong nội tâm, hơn nữa tính nàng ngỗ ngược cùng kiên nghị càng khiến cho hắn phát điên, hận không thể hung hăng áp dưới thân thể dùng sức chà đạp. Hiện tại nàng đánh cuộc thua phải dỡ xuống giả tạo, giống kỹ nữ nằm dưới người mình, nghĩ tới đây Ngụy Thần tựa hồ cảm thấy nửa người dưới không thể khống chế.

- Được rồi, ta nhận…

Chứng kiến ánh mắt dâm ô của Ngụy Thần, Thiết Lan Nhi vô cùng chán ghét, nhưng thua chính là thua, nếu nàng không thừa nhận Khương Du nhất định sẽ ra tay, tới lúc đó khẳng định mọi người đều phải chết ở chỗ này.

- Ân! Đây là yêu thú? Khí lực thật lớn, ngay cả tảng đá lớn như vậy vẫn có thể nâng lên, làm cho ta nhìn xem cánh tay của ngươi cứng rắn như thế nào…

Thiết Lan Nhi còn chưa dứt lời thì đã bị một thanh âm cắt đứt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên lưu manh xưng hô Dương Vân đi ra, vừa đi vừa gãi đầu, đi tới trước mặt Đồng Tí Cự Viên muốn chạm vào tay của nó.

- Dương Vân, đây là yêu thú, nguy hiểm…

Tuy trong lòng không thích thiếu niên lưu manh kia, nhưng thấy cử động của hắn Thiết Lan Nhi vội vàng mở miệng muốn khuyên can, hắn muốn chết sao? Khó trách một mình dám đi vào núi sâu, nguyên lai là đồ đần!

- Đồ không biết sống chết!

Khương Du nhìn thấy Nhiếp Vân đi tới, khóe môi cười lạnh. Bị Ngụy Thần nói dối, ai cũng cho rằng là hắn đánh bại Đồng Tí Cự Viên, nhưng sự thật thế nào trong lòng hắn hiểu rõ ràng. Nếu đầu yêu thú kia không bị thương, hắn căn bản không phải đối thủ chứ đừng nói tới thu phục nó. Cho dù nó bị thương hắn cũng phí công thật lớn mới đánh bại được nó. Tên tiểu tử kia muốn chạm vào cánh tay nó, không phải ngại mạng dài sao? Có thể đoán được nhất định sẽ bị nó đánh thành bánh thịt, chết không thể chết lại…

Ách? Đây là có chuyện gì? Khi Khương Du nhìn thấy rõ tình cảnh trước mắt đột nhiên sững sờ, vẻ mặt không sao tưởng tượng nổi.

Chỉ thấy đầu cự viên kiêu ngạo vừa nhìn thấy rõ dung mạo của thiếu niên thì toàn thân run rẩy không nhịn được lui ra sau mấy bước, trong ánh mắt tối đen tràn ngập vẻ sợ hãi! Một loại cảm giác sợ hãi phát ra từ sâu trong nội tâm! Một đầu yêu thú binh giáp đỉnh có phòng ngự cơ hồ vô địch lại sợ hãi một thiếu niên dưỡng khí cảnh?

Một màn đột nhiên xuất hiện làm mọi người có mặt không sao tin tưởng những gì mình thấy trước mắt.

- Không nghĩ tới tên gia hỏa ngươi còn biết thẹn thùng!

Thiếu niên tựa hồ không chú ý tới biểu tình của mọi người, đi tới trước mặt cự viên, vươn tay bắt lấy cánh tay của nó:

- Cánh tay cứng quá, khó trách có sức lực như vậy!

Thiếu niên giống như tên nhà quê đi quanh cự viên một vòng, cuối cùng nói một câu làm mọi người hỏng mất:

- Ngươi ngoan ngoãn nghe lời Lan Nhi tiểu thư, chỉ cần nghe lời ta sẽ cấp thịt cho ngươi ăn!

- Nghe lời, cấp thịt ăn…

Đó chính là Đồng Tí Cự Viên, yêu thú binh giáp cảnh đỉnh, trí tuệ không thấp hơn nhân loại, nói lời vô nghĩa như dỗ hài tử làm nó không bão nổi mới là lạ…

Nhưng làm cho mọi người mở rộng tầm mắt chính là nghe xong lời đó mà cự viên không nổi giận, ngược lại như lấy lòng đi tới trước mặt Thiết Lan Nhi, khuôn mặt ngăm đen lộ ra ý cười khiến người khiếp sợ. Nhưng nụ cười của nó thật khó xem hơn khóc, người nhát gan chỉ sợ đã bị dọa ngất.

- Đây là…

Thiết Lan Nhi không hiểu chuyện gì xảy ra, khi nào thì yêu thú lại nghe lời tới như vậy?

- Lan Nhi tiểu thư, kỳ thật đại gia hỏa này không đáng sợ như ngươi tưởng tượng, thật đáng yêu, ngươi có thể bảo nó đánh Ngụy Thần thử xem, ta cảm thấy được nó sẽ nghe lời!

Nhiếp Vân thản nhiên nói.

- Đáng yêu?

Thiết Lan Nhi do dự, nhưng vẫn ôm hi vọng nói một câu:

- Ngươi đi đánh Ngụy Thần một chút!

- Muốn đầu Đồng Tí Cự Viên này đánh ta? Ha ha, Lan Nhi muội, ngươi đùa kiểu như vậy không buồn cười chút nào!

Thanh âm vừa rồi của Nhiếp Vân rất nhỏ nên không ai nghe thấy, nhưng thanh âm của Thiết Lan Nhi vang vọng cả sơn cốc cho nên ai cũng nghe được.

- Hừ, bị chân khí của ta khống chế, các ngươi còn muốn mệnh lệnh cho nó? Quả thật nằm mơ…

Nghe được thanh âm của Thiết Lan Nhi, Khương Du hừ lạnh một tiếng, đang định xem chuyện cười đột nhiên đồng tử co rụt lại, liền chứng kiến cánh tay như sắt thép của Đồng Tí Cự Viên đang quất mạnh về hướng Ngụy Thần!

Tốc độ của nó cực nhanh, lại bất ngờ ra tay, Ngụy Thần còn chưa kịp phản ứng đã bị quất trúng má phải, một tiếng kêu thảm liền bay ngang ra ngoài, nặng nề suất xuống đất, đầu cắm vào trong bụi cỏ.

- A…

Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

- Chân khí của ta bị người phá hủy?

Khương Du không hổ là cao thủ khí tông, chỉ thoáng khiếp sợ liền hiểu được lý do vì sao.

Nhìn thấy Đồng Tí Cự Viên đánh Ngụy Thần, hắn liền khống chế chân khí trong người nó, kết quả như đá chìm đáy biển, không có chút động tĩnh, trong nháy mắt hắn liền hiểu được có người đã hóa giải đạo chân khí kia của hắn.

Đem chân khí truyền vào miệng vết thương của yêu thú là một loại bí pháp Yêu tộc hắn học được trong một cơ duyên xảo hợp trước kia, bí pháp thập phần bí mật, không mấy người biết, nếu không biết thủ pháp phá giải dù biết cỗ chân khí kia ở đâu cũng vô dụng.

Mà hiện tại bị người phá giải lặng lẽ không chút động tĩnh, cho dù chính hắn cũng không biết, loại thủ đoạn như vậy…

Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ!

Trong lòng vừa động, ánh mắt hắn dừng lại trên người thiếu niên dáng vẻ nhà quê kia.

Chẳng lẽ tiểu tử này là một cao thủ?

- Nhất định là…

Nhớ tới bộ dáng hoảng sợ của Đồng Tí Cự Viên khi nhìn thấy thiếu niên, sắc mặt Khương Du biến thành ngưng trọng.

Thần sắc Khương Du nghi hoặc, mà người Thiết Nham dong binh đoàn lại hưng phấn sắp nổ.

- Tiểu thư làm tốt lắm, thiên phú tuần thú quả nhiên lợi hại!

- Không hổ là tuần thú sư, ha ha…

Một thoáng yên tĩnh, mọi người chợt cất tiếng cười to.

Vốn cho rằng lần này phải thua không nghi ngờ, không nghĩ tới lại xoay chuyển như thế.

Đồng Tí Cự Viên thật sự nghe theo lệnh tiểu thư đánh Ngụy Thần, thật sự lợi hại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.