- Ngươi...
Một cây trường thương từ sau tâm đâm thủng tới, linh hồn, sinh mạng chạy mất. Thẳng đến lúc này hắn mới biết Cao Nhạc kia xảy ra vấn đề, bất quá đã chậm.
- Không hổ là đệ tử tông môn, quả nhiên có không ít bảo bối!
Chém giết thanh niên, nhẹ nhàng trảo một cái, liền thu hết bảo vật trên người đối phương, tùy tiện nhìn lướt qua, phát hiện không ít thứ tốt, cũng không có nhìn kỹ, thu vào thế giới nạp vật.
Những người Đội chấp pháp này làm nhiều việc ác, chết chưa hết tội. Giết người như vậy, không có bất kỳ gánh nặng trong lòng.
Lục soát sạch sẽ bảo vật trên người đối phương, Nhiếp Vân cầm quần áo tới, mặc trên người, Ngụy Trang khí lần nữa dũng động, biến thành bộ dáng đối phương, nếu như thanh niên này không có chết, nhất định sẽ cho rằng người trước mắt này là phân thân của hắn, bởi vì hai cái giống nhau như đúc, ngay cả khí chất cũng không có bất kỳ khác biệt nào.
Hô!
Ngụy trang thành thanh niên, một đạo hỏa diễm của Nhiếp Vân ném qua, đem thi thể của hắn đốt thành tro bụi, lần nữa hướng cửa ngầm đi tới.
Kể từ khi động thủ, hắn một mực dè đặt, không có làm ra bất kỳ thanh âm gì, người của đội chấp pháp cũng chủ quan, cho rằng địa phương của bọn họ không ai tìm đến, trận pháp trong lối đi cũng không mở ra.
Một đường không có bất kỳ trở ngại nào, chỉ chốc lát liền đi tới tầng ba dưới đất.
Tầng ba là một khu kiến trúc, vách tường nạm dạ minh châu chói mắt, quang mang dịu dàng chiếu bốn phía, phản xạ ra ánh sáng dìu dịu.
Vô số bảo bối, các loại đồ cổ, tùy ý trưng bày ở bốn phía gian phòng, thảm đỏ tươi phủ kín mặt đất, toàn bộ tầng ba dưới đất vô cùng xa hoa.
Đi ở trong lối đi, nhìn căn phòng trước mắt giống như cung điện, sát ý trong mắt Nhiếp Vân như ba đào.
Những thứ xa hoa này, đều là dùng tánh mạng của phi thăng giả đổi lấy!
Tước đoạt tự do cùng sinh mạng của người khác, đổi đến mình hưởng thụ cùng chiến công, những người của đội chấp pháp này, quả nhiên cũng là một đám súc sinh!
- Lương Tấn, ngươi không phải muốn đi ra ngoài mua chút rượu sao? Tại sao trở lại?
Dọc theo lối đi đi về phía trước, đang muốn tìm người của đội chấp pháp, một tiếng gọi vang lên, cửa phòng cách đó không xa mở ra, một thanh niên quần áo xốc xếch đi ra.
Xuyên thấu qua khe cửa vừa mới mở, có thể thấy trong phòng u ám, một nữ hài nửa thân trần nằm trong đó, thần sắc mê ly, ánh mắt ảm đạm.
- Thế nào? Cũng có hứng thú? Thời điểm phi thăng giả này mới vừa bị bắt, phản kháng rất lợi hại, bất quá, như vậy mới có kích thích, vô cùng thoải mái, nếu không cũng tới một cái? Chơi xong thoải mái lại bán đi, giá cả một phân tiền cũng sẽ không ít, làm không tốt sẽ còn quý hơn!
Thấy ánh mắt của hắn nhìn về phía căn phòng, thanh niên quần áo xốc xếch lộ ra vẻ dâm đãng.
- Không cần...
Nguyên lai nữ hài này cũng là một phi thăng giả.
Mới vừa rồi tất cả nô lệ bị Nhiếp Vân thu vào thế giới nạp vật, cũng có một ít nữ nhân, bất quá bàn về vóc người sắc đẹp mà nói, tựa hồ không bằng cái này.
Khó trách thời điểm ở phường thị, thanh niên kia mặt thô bỉ, sợ rằng cho là hắn muốn mua chính là loại nô lệ mỹ nữ này.
- Đáng ghét!
Nghĩ thông suốt chuyện này, Nhiếp Vân lập tức cho thanh niên kia án tử hình, trong mắt lóe lên hàn mang, trên mặt lại không biểu hiện ra.
Những đội viên đội chấp pháp này, căn bản không có coi phi thăng giả là người, mà là súc vật có thể tùy ý làm nhục!
- Không muốn? Lương Tấn? Cái này không phù hợp tính cách của ngươi a! Không phải mới vừa rồi ngươi liều mạng giành với ta sao?
Thanh niên quần áo xốc xếch nghe Nhiếp Vân cự tuyệt, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.
- Nguy rồi...
Mặc dù Nhiếp Vân có thể bắt chước cử chỉ, thanh âm, ngụy trang khí tức Linh Hồn giống nhau như đúc, người nào cũng không nhìn ra, nhưng lại không nhiều tính cách của đối phương, không biết đối phương cũng háo sắc.
Loại súc sinh dùng nửa người dưới suy tính này, thấy người đẹp liền cưỡi, làm sao có thể không động thủ?
- Hừ, ngươi chơi qua, ta đã không có hứng thú...
Biết những thứ này, Nhiếp Vân lúng túng cười một tiếng, vội vàng lắc đầu.
Bây giờ chỉ có thể tìm cái cớ này, dù sao nam nhân bình thường, đều không thích dùng sau người khác, dù người nữ nhân này rất đẹp.
- Không có hứng thú... Ngươi không phải Lương Tấn, ngươi là ai?
Nghe nói như vậy, thanh niên quần áo xốc xếch sắc mặt trầm xuống, chợt quát lên.
- Hừ!
Thấy đối phương quát tháo, Nhiếp Vân biết mặc dù ngụy trang rất giống, nhưng vẫn bại lộ, cũng không do dự, bàn tay run lên, trường thương nơi tay, thẳng tắp đâm tới thanh niên trước mắt.
Ầm!
Tầng ba vô cùng rộng rãi, không biết có bao nhiêu đệ tử đội chấp pháp, Nhiếp Vân không dám kéo quá lâu, vừa ra tay chính là tuyệt chiêu mạnh nhất.
Thương mang như điện, lực lượng tựa như hồng.
Thực lực trong Khí Hải hắn chỉ có Phong Vương trung kỳ, nhưng thân thể đã đạt tới Vương cảnh đỉnh phong, trường thương trong tay giống như biến thành tên rời cung, đâm rách không khí, thẳng đến cổ họng của thanh niên.
- Ngươi rốt cuộc là người nào?
Thanh niên quần áo xốc xếch hiển nhiên không nghĩ tới Lương Tấn này sẽ có phản ứng nhanh như vậy, vừa lộ liền trực tiếp xuất thủ, hơi biến sắc, lòng bàn chân bắn ra, vội vàng lui về phía sau, đồng thời bàn tay chuyển một cái, trước mắt xuất hiện một tấm thuẫn.
Ông!
Sau một khắc, một thanh trường kiếm từ phía sau tấm thuẫn đâm ra, vị trí xảo quyệt, tựa như rắn độc.
- Vương cảnh đỉnh phong ?
Mặc dù người này bị động, nhưng không loạn chút nào, lấy thuẫn, đâm kiếm, làm liền một mạch, Nhiếp Vân lập tức biết, thực lực của người này không thấp hơn hắn chút nào, đã đạt tới Vương cảnh đỉnh phong!
Tùy tiện gặp phải một cái chính là Vương cảnh đỉnh phong ... Xem ra đội chấp pháp này khó đối phó hơn hắn tưởng tượng!
- Phá cho ta!
Trong lòng khiếp sợ chợt lóe rồi biến mất, Nhiếp Vân biết lúc này không phải lúc nghĩ những thứ khác, mi vũ giơ lên, Đại Lực đan điền vận chuyển, lực lượng toàn thân bắn ra đến cực hạn.
Nương theo thực lực của hắn gia tăng, hiệu quả của Đại Lực đan điền cũng dần dần yếu bớt, mặc dù thực lực bây giờ, bằng vào Đại Lực đan điền, không thể trong nháy mắt chợt tăng mấy chục lần, gấp trăm lần. Nhưng đột nhiên sử dụng, cũng có thể gia tăng lực lượng nhất định.
Trường thương ở dưới lực lượng cuồng bạo của hắn quán thâu, giống như một cự long sống lại, gầm lên một tiếng vọt tới, hung hăng đụng vào tấm thuẫn.
Đông!
Một thanh muộn hưởng, thanh niên quần áo xốc xếch chỉ cảm thấy tay cầm thuẫn tê dại, cả người không nhịn được lui về phía sau.