Xem ra Liên Nguyệt Các có lực uy hiếp với hắn thật lớn, thái độ hung hăng càn quấy vừa rồi biến thành câu nệ.
- Chúng ta đã từng nói qua Liên Nguyệt Các trọng địa, bất cứ kẻ nào cũng không được phép động thủ, kẻ trái lệnh, trảm!
Một người con gái quát lạnh, trong lời nói không lưu tình chtus nào..
- Hai tỷ đệ chúng ta muốn gia nhập Liên Nguyệt Các, kính xin thu lưu!
Lam Tâm biết rõ kỳ ngộ đang ở ngay trước mặt, vội vàng quỳ rạp xuống đất.
Có thể bắt kỳ ngộ, các nàng chết mà phục sinh, bằng không hai vị này vừa rời đi, sớm muộn gì cũng bị Hàn Mặc đánh chết.
- Chúng ta chỉ là hộ vệ bình thường của Liên Nguyệt Các, bái chúng ta cũng vô dụng.
Thái độ của nữ tử vừa nãy tốt với nàng hơn so với Hàn Mặc không ít.
- Vâng!
Thấy các nàng thái độ kiên định nên biết không có khả năng gia nhập, Lam Tâm đành phải đứng dậy.
- Hai vị tiên tử, nếu trong phạm vi Liên Nguyệt Các không cho phép tranh đấu, ta có thể mang mấy người kia đi không, mấy người kia có thù không đội trời chung với ta, kính xin hai vị tiên tử rộng lượng.
Hàn Mặc do dự một lúc, đột nhiên tiến lên nói ra.
Dường như hắn biết rõ muốn đánh chết đám người ở đây là chuyện không có khả năng, lúc này ngón tay chỉ vào ba người Nhiếp Vân với sát ý cuồn cuộn.
- Chỉ cần không động thủ trong Liên Nguyệt Các, ngươi muốn làm gì thì làm...
Nữ tử nói chuyện khoát khoát tay, vừa mới nói một nửa nhìn thấy dung mạo đám người Nhiếp Vân liền sợ hãi, lúc này quỳ rạp xuống đất.
- Thuộc hạ Thanh Hồn ( Đỗ Viện ) bái kiến các chủ đại nhân!
- Các ngươi là ai? Tại sao ta chưa bao giờ gặp qua các ngươi?
Tràng cảnh tới bây giờ nghịch chuyển, Nhiếp Vân nhướng mày.
Hắn chưa gặp qua hai nữ hài này, lúc nào thành hộ vệ của Liên Nguyệt Các?
- Chúng ta nửa tháng trước gia nhập Liên Nguyệt Các, các chủ không biết tỷ muội chúng ta rất bình thường, Tiêu Nhiên đại nhân từng cho chúng ta xem qua hình ảnh của đại nhân, cho nên chúng ta có thể nhận ra các chủ!
Nữ tử Thanh Hồn lên tiếng.
- Nửa tháng trước gia nhập Liên Nguyệt Các?
- Đúng, đúng Tiêu Nhiên đại nhân tự mình khảo hạch chúng ta!
Thanh hồn nói tiếp.
- Ah!
Nhiếp Vân hiểu ra.
Hẳn là sau khi trải qua chuyện lúc trước, Đạm Thai Lăng Nguyệt ý thức được thế lực của Liên Nguyệt Các quá mức đơn bạc cho nên mới chiêu mộ đội ngũ, từ đó khảo hạch với các thành viên, Tiêu Nhiên thân là đệ tử Tiêu gia tự nhiên quen việc dễ làm, do hắn phụ trách tự nhiên có thể làm việc rất nhanh.
- Đứng lên đi!
Nghĩ thông suốt xảy ra chuyện gì, không nói thêm lời, hắn quay âầu nhìn sang Hàn Mặc.
Lúc bọn họ quỳ xuống không chỉ dọa Hàn Mặc ngây ngốc, ngay cả đám người Tiểu Lam cũng trợn mắt há hốc mồm, nội tâm chấn động không thôi.
Thiếu niên trẻ tuổi trơớc mặt chính là các chủ Liên Nguyệt Các danh cjấn thiên hạ, Nhiếp Vân?
Không thể nào, trước kia còn bảo hắn là dê xồm...
Thân thể mềm mại run rẩy, Lam Tâm sắp sụp đổ.
- Đi!
Hàn Mặc ngây ngốc một lúc liền hiểu ra, lập tức không nói nhảm cái gì liền ơời đi.
Vừa rồi luôn mồm muốn giết các chủ Liên Nguyệt Các...
Đây là hung nhân đại náo thập đại gia tộc, siêu cấp nhưu nhân đánh sập Thiên Đạo, muốn giết hắn không phải tự tìm đường chết sao?
- Xuống đây đi!
Tuy Nhiếp Vân không nói chuyện nhưng Xi Vưu thần thú biết rõ ý của chủ nhân, hừ lạnh một tiếng, bàn tay vừa thô vừa to đánh lên trời.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ tung vang lên, Hàn Mặc vừa mới bay lên đã bị khí áp trấn áp, hắn ngã xuống đất giống như chó chết.
Cường giả Kim Tiên trong mắt đám người Lam Tâm vô cùng cường đại, trong mắt Xi Vưu thần thú chẳng khác gì con ruồi đáng ghét, muốn giết như thế nào thì giết.
- Các chủ tha mạng. . .
Vừa mới rơi xuống đất, Hàn Mặc liền vội xin tha.
Sớm biết giết Hàn Chấn là hung nhân như thế này, đánh chết hắn cũng không xuất đầy ah!
- Giết đi!
Nhiếp Vân khoát tay.
Đối với gia hỏa ỷ thế hiếp người, hắn cũng không đồng tình làm gì, cứ giết là được.
- Vâng!
Xi Vưu thần thú đã sớm muốn động thủ, nghe được phân phó cho nên hắn đạp một cái.
Ầm!
Chỉ trong nháy mắt gia hỏa hung hăng càn quấy không ai bì nổi đã bị hộ vệ bên cạnh các chủ Liên Nguyệt Các đạp thành thịt nát.
Cạch cạch cạch cạch!
Đám người Lam Tâm chưa từng nhìn thấy các mặt xã hội, mới vừa rồi cường giả Kim Tiên cảnh hùng hổ, chỉ trong nháy mắt biến thành thịt nát, tất cả đều sợ hãi run rẩy.
Đây chính là tông chủ một tông, đường đường cường giả Kim Tiên cảnh lại bị giết như vậy?
- Hàn Mặc tới đây hy vọng có thể đạt được Liên Nguyệt Các che chở, bởi vì mục đích không tinh khiết, bị Tiêu Nhiên đại nhân đuổi ra, không nghĩ tới hắn lại đắc cội Các chủ, là chúng ta làm việc bất lợi!
Thanh Hồn vội nói.
- Không sao, tiểu nhân vật mà thôi!
Nhiếp Vân đúng là không quan tâm, nếu gặp loại người này vào nửa năm trước có lẽ còn kiêng kị không thôi, hiện tại một hơi cũng có thể thổi chết, cũng không tính là cái gì cả.
- Ngươi... Thật sự là các chủ Liên Nguyệt Các... Nhiếp Vân đại nhân?
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Lam Tâm cũng xác nhận thân phận của thiếu niên trước mặt, nàng cắn bờ môi đỏ mọng sau đó tiến lên một bước.
- Như thế nào, không giống?
Cô bé này thời khắc mấu chốt thà rằng bản thân chết cũng rất trọng nghĩa khí, Nhiếp Vân thật sự thích thú, nghe nàng hỏi như vậy cho nên cười nói.
Xem ra nàng tới hiện tại còn không dám tin tưởng.
Cũng khó trách bộ dạng nàng như vậy, các chủ Liên Nguyệt là nhân vật làm thiên địa lục đạo khiếp sợ, nhân vật như thế cứu đám người như nàng, hơn nữa còn hòa ái dễ gần như thế làm bọn họ khiếp sợ.
- Không giống... Ta không phải ý này, ta nói là... Ta nói là. . .
Liên tục nhắc tới hai câu, Lam Tâm không biết mình nên nói cái gì, gương mặt của nàng đỏ bừng.
- Thanh Hồn, các ngươi dẫn mấy người này về Liên Nguyệt Các, giao cho Tiêu Nhiên khảo hạch, thông qua ở lại trong các, không thông qua lại bảo Tiêu Nhiên cho chút chỗ tốt tiễn về đi!
Tuy cảm thấy tính cách của cô bé này tính cách không tệ nhưng dù sao cũng là bèo nước gặp nhau, giúp các nàng giải quyết nguy hiểm đã xem như hết lòng giúp đỡ, không cần phải giúp mọi việc.
- Vâng!
Hai người Thanh Hồn vội vàng ôm quyền.
Kỳ thật đối với hai người các nàng có thể tận mắt nhìn thấy các chủ trong truyền thuyết cũng là chuyện vô cùng hưng phấn rồi.
Sự tích của các chủ triệt để truyền khắp Linh giới, tuy các nàng xem ra chuyện các
nàng tôn trọng các chủ nhất không phải là tu vi, mà là hắn chấp nhất với tình cảm.&