- Không sai, mau ra tay!
Đoạn Diệc cũng hiểu ra, liền vội vàng gật đầu.
Tình cảnh trước mắt cổ quái khó hiểu, làm cho người ta không rõ đang xảy ra chuyện gì, tuy không biết cứu Vạn Pháp chúa tể sẽ phát sinh chuyện gì nhưng không thể thấy chết mà không cứu!
Linh Tú Đại Đế vung tay lên, trường kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay, lúc này kêếm quang cắt qua khóa sắt trên người Vạn Pháp chúa tể.
Đinh đinh đinh đinh!
Khóa sắt rơi xuống Vạn Pháp chúa tể đứng thẳng cũng ngã xuống.
Tử Đồng Bất Hủy vội vàng tiếp được.
- Coi chừng!
Ôm lấy Vạn Pháp chúa tể, hai mắt Đoạn Diệc nhìn chung quanh, sợ lúc này đột nhiên phát sinh vấn đề, làm bọn họ kỳ quái là, sau khi cứu Vạn Pháp chúa tể, chặt đứt khóa sắt trên tấm bia đá nhưng không xảy ra chuyện gì, âm thanh tế tự vẫn vang lên, đám người vẫn quỳ như trước, cũng không có động tác dư thừa.
Dường như mất đi tế phẩm không quan hệ với bọn họ.
- Xuống dưới nói sau.
Không có xuất hiện biến cố gì, mọi người cũng không yên tâm, dù sao Vạn Pháp chúa tể xuất hiện ở đây quá kỳ quái, Đoạn Diệc đi đầu bay ra khỏi tế đàn.
Tử Đồng Bất Hủy, Linh Tú Đại Đế không dám dừng lại, cũng theo sát bay đi.
Vừa đáp xuống nơi lúc trước, bệ đá vẫn như ban đầu, không có biến hóa gì cả, mọi người lúc này mới thở ra một hơi, đồng loạt nhìn sang Vạn Pháp chúa tể.
- Vừa rồi ta đã kiểm tra một chút, không có thương thế gì, linh hồn bị chấn động, thời gian bất tỉnh ngắn, sau khi cứu hắn tỉnh lại liền hỏi xem là chuyện gì. Hắn đi theo sau lưng chúng ta lại đột nhiên mất tích và xuất hiện tại đây!
Tử Đồng Bất Hủy nói.
- Ân! Chủ nhân đi tìm hắn, hắn lại ở nơi này, quá kỳ quái.
Đoạn Diệc gật gật đầu, ngón tay cũng đi qua, một lát sau hắn lật tay cầm một viên đan dược.
- Đây là một viên Ngũ Long Khai Thiên Đan, lợi dụng ngũ hành luyện chế, có lẽ có thể giúp hắn tỉnh lại.
Nói xong mở miệng Vạn Pháp chúa tể ra và nhét đan dược vào trong.
Hiện tại Vạn Pháp chúa tể lâm vào hôn mê, thực lực bọn họ không đủ mạnh, chỉ có thể dựa vào đan dược làm hắn thanh tỉnh.
Đan dược vào miệng liền tan, thân thể cứng ngắc của Vạn Pháp chúa tể lúc này đứng lên, hắn chậm rãi mở mắt ra.
Ngũ Long Khai Thiên đan, người bình thường chỉ cần còn một hơi cũng có thể phục sinh, lúc này Vạn Pháp chúa tể chỉ hôn mê nên càng dễ dàng.
- Ta đang ở đâu?
Vạn Pháp chúa tể lắc lắc cái đầu đứng lên, liếc mắt nhìn chung quanh, vẻ mặt mê hoặc.
- Ngươi vừa hôn mê, Đoạn Diệc dùng Ngũ Long Khai Thiên đan khôi phục giúp ngươi!
Linh Tú Đại Đế giải thích.
- Hôn mê?
Vạn Pháp chúa tể sững sờ một lúc, lập tức nhớ tới cái gì, sắc mặt của hắn biến thành khó coi.
- Tại sao vừa rồi ngươi tụt lại phía sau? Tại sao bị trói trên tế đàn?
Không có nhìn biểu lộ hắn biến hóa, Đoạn Diệc hỏi.
Ánh mắt mọi người đều nhìn hắn.
Chuyện lúc trước quá kỳ quái, đến bây giờ vẫn làm bọn họ khó hiểu, mọi người cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
- Ta...
Sắc mặt Vạn Pháp chúa tể khó coi, hắn nhìn chung quanh, cũng không nói lời nào, chỉ hỏi:
- Nhiếp Vân chúa tể đâu rồi?
- Sau khi ngươi mất tích hắn vẫn đi tìm ngươi, đến bây giờ còn chưa quay về.
Tử Đồng Bất Hủy nói.
- Tìm ta? Quả là thế. . .
Trong mắt Vạn Pháp chúa tể mang theo hàn quang, sắc mặt tức giận.
- Xảy ra chuyện gì? Có phát hiện gì hay không?
Nhìn vẻ mặt của hắn, Linh Tú Đại Đế hỏi.
- Vừa rồi ta rời khỏi các ngươi là vì có người truyền âm cho ta, nói phát hiện cái gì, muốn ta chờ ở góc đường.
Vạn Pháp chúa tể do dự sau đó truyền âm với mọi người.
- Có người truyền âm?
Mọi người sửng sốt.
- Không sai, ta chờ một lát, quả nhiên hắn xuất hiện, nói dẫn ta tới một nơi, ai ngờ còn chưa đi xa đã đánh lén ta, còn muốn mang ta làm tế phẩm đổi lấy cơ hội hắn rời đi.
Trong mắt Vạn Pháp chúa tể mang theo tức giận.
- Truyền âm cho ngươi, mang ngươi rời đi... Chẳng lẽ ý của ngươi là... Người nọ là một người trong chúng ta?
Sắc mặt Linh Tú Đại Đế trầm xuống.
Vạn Pháp chúa tể nghe được truyền âm không nói với kẻ nào liền dừng lại, cũng tin tưởng đi cùng hắn, chẳng lẽ người này là một trong số bọn họ?
Nghĩ vậy, nội tâm mọi người lạnh lẽo, liền nghĩ tới một cái tên.
- Hắn là ai?
Tử Đồng Bất Hủy không nhịn được hỏi thêm.
- Là... Nhiếp Vân chúa tể!
Vạn Pháp chúa tể do dự sau đó cắn răng lên tiếng.
- Chủ nhân? Điều đó không có khả năng!
Tuy trong nội tâm đã sớm đoán được nhưng nói là Vạn Pháp chúa tể thì Đoạn Diệc không tin, hắn lắc đầu phủ nhận.
- Không có ai trong chúng ta là đối thủ của chủ nhân, nếu thật muốn ra tay thì ai ngăn được? Cần gì lén lút như thế?
- Ta cũng cho rằng như vậy, chủ nhân bây giờ có thực lực nửa bước chúa tể, chúng ta liên hợp với nhau còn không đánh lại, vụng trộm gọi ngươi đi và đánh bất tỉnh? Ngươi cảm thấy có khả năng sao?
Tử Đồng Bất Hủy cũng không tin.
- Các ngươi tin cũng tốt, không tin cũng được!
Vạn Pháp chúa tể cũng biết rõ bọn họ chắc chắn không tin hắn nói:
- Không nói chuyện này, các ngươi có phát hiện chuyện Tiêu Diêu Tiên và Phù Ám Triều hay không?
- Có ý gì?
- Rất đơn giản, Tiêu Diêu Tiên và Linh Tú Đại Đế đi cùng nhau, đột nhiên biến mất, sau khi trở về như biến thành người khác, Phù Ám Triều đi cùng chúng ta nhưng đột nhiên rời đi, sau khi trở về cũng như biến thành kẻ khác, chúng ta đi cùng nhau, tại sao không gặp? Chung quanh không có tranh đấu cũng không có dấu vết quái dị, các ngươi nghĩ... Có thể giống như ta hay không, là bị người ta truyền âm triệu hoán, lúc này mới rời đi?
Vạn Pháp chúa tể nói.
- Ân. . .
Mọi người sững sờ.
Dựa theo thực lực của Tiêu Diêu Tiên, Phù Ám Triều, nếu thật động thủ với bọn họ nhất định sẽ lưu lại dấu vết, hiện trường không có dấu vết gì cả, khả năng đúng như hắn nói, là bị người ta gọi đi... Trong đám người chỉ có người duy nhất gọi người ta đi mà không ai dị nghị... Chỉ có Nhiếp Vân mà thôi!
- Ngươi suy đoán không thành lập, nếu như chủ nhân gọi Tiêu Diêu Tiên, Phù Ám Triều đi, vì sao đánh lén hai người này?
Tử Đồng Bất Hủy không tin.
- Đây chính là điểm ta muốn nói... Khẳng định có quan hệ với tế đàn?
Vạn Pháp chúa tể nói:
- Tế đàn này dùng lực lượng đặc thù ô nhiễm linh hồn kẻ khác, làm cho ác linh phụ thể, nếu như các ngươi không cứu ta sớm, ta khẳng định cũng sẽ giống như Phù Ám Triều, Tiêu Diêu Tiên, biến thành một người khác, cuối cùng... Chết ở trên tay hắn!