- Tuy lúc ấy người phi thăng đang ở hoàn cảnh xấu nhưng thực lực bọn họ mạnh mẽ, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, càng mượn nhờ địa lợi của Vô Biên Hải đánh tan các lần vây công của chúng ta.
Trận chiến đấu này tiếp tục mấy ngàn năm!
Trong lúc mới bắt đầu chiến đấu ta cũng vừa mới kết hôn, sau khi chiến đấu không lâu thì Dao Sương xuất thế, nàng rất ỷ lại ta, đi theo đằng sau ta và yên lặng tu luyện!
- Ai ngờ...
Nói đến đây dừng lại, trung niên nhân xiết chặc nắm đấm.
- Ai ngờ sau khi nàng lớn dần lên cũng có được suy nghĩ của riêng mình, cho rằng... Thần giới không phải tư nhân, là của mọi người, không phải sở hữu tư nhân của chủng tộc sinh ra trong Thần giới, có lẽ nên cùng sống chung với người phi thăng, mà không phải đuổi tận giết tuyệt!
Lúc ấy ta vô cùng bận rộn, chỉ cho rằng là hài tử phản nghịch nên không xem đó làm chuyện quan trọng, biết có một ngày... Bị ta phát hiện, nàng đã thích một người phi thăng.
- Chủng tộc thổ dân và người phi thăng kết hợp lúc đó là điều tối kỵ, sau khi ta biết đã tức giận lôi đình, ta giam cầm nàng, không ngừng làm công tác tư tưởng với nàng, muốn nàng buông tha lui tới với người phi thăng kia nhưng nàng kiên trì ý nghĩ của mình, vẫn không thỏa hiệp với ta.
Giằng co mấy chục năm, ta cũng không có biện pháp nào.
- Thời điểm đó có người hiến kế cho ta, ta cũng cảm thấy hợp lý và ... Đồng ý!
Trung niên nhân hối hận không nhỏ.
- Cũng bởi vì biện pháp này cho nên Dao Sương biến thành bộ dạng như hiện tại.
Nhìn thấy đường đường cường giả Đế cấp nói tới nữ nhi lại thất thố như thế, Nhiếp Vân cau mày.
Người phi thăng đại chiến với thổ dân Thần giới, lúc trước hắn nghe qua một ít nhưng không nghĩ tới thảm thiết như vậy, duy trì mấy ngàn năm!
Càng không có nghĩ tới con gái vị cường giả Đại Đế thổ dân Thần giới lại thích người phi thăng.
- Biện pháp này rất đơn giản... Rút củi dưới đáy nồi!
- Không phải Dao Sương ưa thích người phi thăng kia sao? Chỉ cần giết người phi thăng này, cho dù Dao Sương muốn ồn ào cũng chỉ có thể duy trì thời gian ngắn và khôi phục lại mà thôi!
Trung niên nhân bình phục tâm tình và nói tiếp:
- Biện pháp này, ta cảm thấy không tệ, bởi vì trong mắt ta Dao Sương và người phi thăng kia chỉ là tính tình tiểu hài tử, biết rõ không cách nào hoàn thành, thời gian dài sẽ quên đi.
- Ai biết... Ta sai, mười phần sai!
- Ngày đó ta dựa theo kế hoạch đi tìm Dao Sương, sau đó thảo luận với nàng thật lâu, ta nói nếu ngươi kiên trì như thế, làm phụ thân vì hạnh phúc của ngươi nên lui nhường một bước, nhưng điều kiện tiên quyết là ta muốn gặp người phi thăng kia, nếu như cảm thấy không tệ sẽ đáp ứng, cảm thấy không tốt không đáng phó thác sẽ đuổi hắn đi, hai người không được lai vãng với nhau nữa.
- Dao Sương tin tưởng phụ thân nhân từ của nàng!
Sau khi trung niên nhân nói ra hai chữ nhân từ cũng cảm thấy thống khổ và hối tiếc vì hành vi của mình.
Nữ nhi tin tưởng hắn như thế, mà hắn lại lợi dụng tin tưởng này đi làm chuyện tổn thương nàng, có lẽ chính vì như thế nàng mới hết hy vọng với phụ thân mà đi con đường kia.
- Ngày đó là thời gian Dao Sương vui sướng nhất, ta có thể cảm nhận vui sướng trên người của nàng.
- Nàng biết rõ phụ thân như ta là đại nhân vật nói được làm được, sẽ không lừa gạt nàng, nàng cũng tin tưởng, cũng tin tưởng người nàng ưa thích sẽ lọt vào mắt ta, được ta tán thành!
- Lúc sáng sớm nàng đã ăn mặc đồ đẹp nhất của mình, đã lớn như thế, ngày đó là ngày nàng xinh đẹp nhất, tâm tình tốt giống như hỉ thước, cũng không ngừng nói chuyện với ta... Đã lớn như vậy nhưng đó là ngày nàng nói chuyện với ta nhiều nhất.
Mà ta bỏ qua tâm tình của nàng, một lòng muốn chém giết tiểu tử kia, ba qua loa rất nhiều chuyện, nghĩ một đằng nói một nẻo!
- Dù vậy nàng phi thường cao hứng, nói với ta, nhiều năm như vậy ta vẫn chinh chiến vội vàng không quan tâm, lúc này mới biết được phụ thân mới là tốt nhất với nàng... Có nàng phối hợp, quả nhiên người phi thăng đúng hẹn đi tới đây, biết rõ có thể sẽ gặp được nguy hiểm nhưng vẫn tới, không thể không nói tiểu tử này rất có đảm lược.
- Ánh mắt Dao Sương đúng là không tệ, tiểu tử kia là nhân trung chi long, rất không tệ, khi đó ta sớm bị thù hận che giấu ánh mắt, không quản hắn ưu tú cỡ nào đã động thủ.
- Tuy tiểu tử kia đạt tới Hoàng cảnh viên mãn nhưng làm sao là đối thủ cường giả Đại Đế như ta, vừa ra tay lập tức bị giam cầm, Dao Sương nhìn thấy cảnh tượng như vậy rốt cục hiểu ý của ta, tất cả quyến mộ với ta tan vỡ.
- Mang theo tâm tính kiên quyết lao vào giữa ta và tiểu tử kia!
- Nhìn thấy cảnh tượng như vậy ta càng thêm tức giận!
- Tu vi đạt tới cảnh giới của ta, lực lượng thu phát tự nhiên, tự nhiên không có khả năng làm bị thương nàng, một tay bắt lấy nàng, tay còn lại muốn chấm dứt chiến đấu và chém giết tiểu tử kia.
- Ai ngờ tiểu tử kia trong người phi thăng có được địa vị không thấp, là nhi tử một vị cường giả Đại Đế, thời khắc mấu chốt kích phát lực lượng cường giả Đế cấp lưu lại, hai lực lượng va chạm, thực lực của ta lại hơi thua một bậc.
- Nhìn thấy cảnh tượng như vậy ta không có giận ngược lại vui mừng quá đỗi!
- Nếu sau lưng tiểu tử này có cường giả Đại Đế, hoàn toàn có thể bắt sống sau đó dẫn hắn tới và mai phục chém giết, bởi như vậy công lao của ta tăng lớn không ít... Nghĩ tới công lao cho nên không chú ý Dao Sương lúc này đã thất vọng với phụ thân tới cực độ, lại cảm thấy thẹn với người ưa thích... Chẳng biết lúc nào đã thoát ra khỏi tay của ta và nhảy vào trong chiến đấu!
- Lực lượng của ta và vị Đại Đế kia lưu lại chuẩn bị ở phía sau, toàn bộ đánh vào người nàng, thủ đoạn cảu hai Đại Đế không phỉa một Hoàng cảnh viên mãn như nàng có thể thừa nhận... Thần hồn sắp tiêu tan, thân thể tan vỡ...
- Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ta sắp điên lên, ta làm như vậy vì cái gì? Không
phải vì nàng sao? Nếu như nàng gặp chuyện không may, ta sống còn có ý nghĩa gì... Cho nên ta tiến lên muốn cứu nàng, ai ngờ... Tiểu tử kia còn nhanh hơn cả ta, hắn lao tới trước mặt Dao Sương sau đó thiêu đốt linh hồn của mình tiếp tế cho nàng, hi vọng nàng có thể sống lâu hơn một giây.
- Nhờ có linh hồn hắn tiếp tế, Dao Sương cũng không lập tức chết đi, thương thế của nàng rất nặng, cũng vượt qua tưởng tượng... Biến thành bộ dạng hôm nay.
Trung niên nhân nói đến đây ngữ khí nghẹn ngào, rốt cuộc không nói được nữa.