Vô Tận Đan Điền

Chương 407: Chương 407: Nhẫn




Nhiếp Vân nở nụ cười, sắc mặt mang theo cảm giác hạnh phúc nồng đậm, đang muốn tiếp tục quan sát tình huống của Tử Hoa động phủ, đột nhiên trong lòng vừa động, lấy ra một ngọc bài từ Nạp Vật Đan Điền.

- Nhiếp Vân, đệ đệ của ngươi bây giờ đang ở trên tay chúng ta, nếu thức thời, thì đến bên ngoài Yên Vụ Đầm, không được báo cho sư phụ ngươi, nếu không, sống chết của hắn sẽ không do chúng ta khống chế rồi!

- Cái gì? Đệ đệ!

Nhìn đến tin tức do Hoang Lăng phát tới trên ngọc bài, lửa giận của Nhiếp Vân đốt lên, chân khí cường đại kích động, trong phút chốc đã chấn nham thạch chung quanh thành mảnh vỡ.

Một cỗ sát ý từ trong tâm chảy xuôi ra, bắn phá thương khung, xông thẳng lên trời!

Từ khi trọng sinh tới nay, có thân tình bù đắp, sát ý của mình giảm bớt rất nhiều, chỉ cần đối phương không bức bách quá đáng, bình thường sẽ không dễ dàng ra tay, xem ra mình sai lầm rồi! Có đôi khi không thể không dự phòng!

- Hoang Lăng, ngươi dám động đệ đệ của ta, ta cho hoàng thất của Thần Thánh đế quốc các ngươi chó gà không tha, toàn bộ đều phải chết!

Gào thét một tiếng, hai mắt Nhiếp Vân thấu hồng, cảm ứng vị trí một chút, thân thể nhoáng một cái đã thu Tử Hoa động phủ vào thân thể, đồng thời lợi dụng năng lực động phủ truyền tống, liền xuất hiện ở bên ngoài đầm lầy, chỗ vị trí đám người Hoang Lăng.

Ngoài Tử Hoa động phủ, chỉ có một truyền tống trận, nếu không, đám người Hoang Lăng cũng không có khả năng đều bị truyền tống đến cùng một vị trí.

- Ha hả, Nhiếp Vân ngươi đi ra, không tệ, bây giờ đệ đệ của ngươi đang ở trên tay chúng ta, ta hi vọng ngươi bình tĩnh một chút!

Nhìn thiếu niên đột ngột xuất hiện, Hoang Lăng cười hắc hắc, đi tới.

Nhiếp Vân nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy đệ đệ đang bị đám người Hoang Lăng cấm chế tu vi, nằm trên mặt đất.

- Nhiếp Đồng...

Thấy đệ đệ bị bắt, khóe miệng tràn ra máu tươi, trên người bị thương rất nặng, Nhiếp Vân chỉ cảm thấy lửa giận từ thiên linh cái phun ra, hận không thể bóp chết toàn bộ những người này!

Bất quá, hắn cũng biết, hiện tại không thể!

Đệ đệ ở trong tay đối phương, một khi mình xúc động, tánh mạng của đệ đệ liền khó bảo toàn.

Nhẫn! Nhẫn! Nhẫn!

Vô luận như thế nào, vì đệ đệ cũng phải nhẫn!

Kiếp trước đệ đệ vì mình nhận vô số vết thương cũng có thể nhịn, kiếp này coi như mình không kiên trì nổi, cũng phải nhịn!

Nhịn không được cũng phải nhịn!

- Các ngươi muốn làm gì?

Cố nén hàn ý trong lòng, Nhiếp Vân nhìn về phía đám người Hoang Lăng.

- Chúng ta muốn làm gì? Trong lòng ngươi biết rất rõ ràng, mọi người cửu tử nhất sinh tới đây, cái gì cũng không được, ngươi cảm thấy không giao bảo bối ra, chúng ta sẽ bỏ qua ngươi sao?

Hoang Lăng cười rộ lên.

- Thả đệ đệ của ta, bảo bối ta có thể cho các ngươi, nếu không, mọi người cùng lắm thì ngọc thạch câu phần, chỉ cần ta nói cho sư phụ ta biết, chẳng những các ngươi phải chết, Hoa đại nhân sau lưng các ngươi cũng phải chết!

Ánh mắt Nhiếp Vân nheo lại.

Hiện tại hắn chỉ có thể ký thác vào sư phụ hư vô kia, hi vọng những người này kinh sợ.

- Ha hả, sư phụ của ngươi? Ta rất sợ a!

Hoang Lăng cười lạnh một tiếng, đột nhiên xoay người.

- BA~!

Một bạt tai quất vào trên mặt Nhiếp Đồng, thanh thúy đến cực điểm.

- Ngươi ...

Nhìn trên mặt đệ đệ sưng đỏ, cả người cố nén đau đớn, ánh mắt không có chút cảm xúc dao động nào, lửa giận trong lòng Nhiếp Vân bay lên, tựa hồ muốn đốt nửa bầu trời.

- Ta làm sao? Lúc trước ta chính là bị huynh đệ các ngươi đánh như vậy, hôm nay ta cũng muốn đánh đã nghiền, trước đánh đệ đệ của ngươi nói sau!

Hoang Lăng cười ha ha, càn rỡ nói không nên lời.

- Được, ngươi nói, ngươi muốn cái gì, chỉ cần ngươi thả đệ đệ của ta, ta cái gì cũng cho ngươi!

Tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Nhiếp Vân cũng biết đối phương nhiều cao thủ như thế, mình khẳng định không có khả năng cứu đệ đệ ra, chỉ có thể nén lửa giận, chậm rãi nói.

- Muốn cái gì, rất đơn giản, ngươi ở Tử Hoa động phủ thời gian dài như vậy, khẳng định đã nắm toàn bộ động phủ trong tay, chỉ cần giao động phủ ra đây, chúng ta chẳng những thả ngươi một mạng, còn có thể bỏ qua đệ đệ của ngươi!

Hoang Lăng thản nhiên nói.

- Được, ta đồng ý!

Nhiếp Vân gật đầu.

Tuy Tử Hoa động phủ trân quý, nhưng so với tánh mạng của đệ đệ, cái gì cũng không phải! Hai người chọn một, Nhiếp Vân chỉ chọn đệ đệ!

Đối với một người mà nói, cái gì Vương đồ thống trị, cái gì có một không hai thiên hạ, đều không trọng yếu, thân tình mới là trọng yếu nhất!

- Ha hả, này mới đúng a, như vậy, ngươi để động phủ chi tâm ở chỗ này, chúng ta cũng thả đệ đệ của ngươi ra, đồng thời trao đổi, ai cũng không chơi xấu, chúng ta được bảo tàng, tuyệt sẽ không động thủ với ngươi! Cũng hi vọng ngươi không nên ép chúng ta vào đường cùng!

Hoang Lăng lui về phía sau từng bước, tay chỉ một tảng đá trước mặt.

- Được!

Nhiếp Vân lấy ra động phủ chi tâm, chậm rãi đi tới.

Nhiếp Vân không biết tảng đá này là cái gì, nhưng Nhiếp Đồng biết, chính là trận pháp bọn hắn muốn hãm hại ca ca!

- Ân... Không... Phải... Không... Phải...

Lực lượng toàn thân Nhiếp Đồng bị cấm chế, không thể phát ra âm thanh, nhìn ca ca từng bước tiến về phía trước, chỉ có thể liều mạng lắc đầu, phát ra tiếng vang ấp úng.

Bất quá tiếng vang này ở trong mắt Nhiếp Vân thật giống như cảnh cáo hắn không cần trao đổi, không có một chút tác dụng thực chất.

- Ca ca, nếu không phải ngươi, ta chỉ là phế vật hai chân tàn tật, nếu không phải ngươi, ta cái kiếm thuật gì cũng học không được, chớ nói chi là có được thực lực bây giờ, ta chết thì chết, không đáng ngươi làm như vậy, ca ca, phía trước nguy hiểm, không được qua đây, ngàn vạn lần không được qua đây!

Trong lòng cuồng hô, Nhiếp Đồng nhìn ca ca cầm động phủ chi tâm bước đi ra, không chút do dự, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.

Cho tới nay ca ca giống như một đại thụ che trời, chống đỡ gia tộc, che gió che mưa cho mình, nếu không phải ca ca, đừng nói hiện tại, chỉ sợ ban đầu ở Lạc Thủy thành sớm đã bị Nhiếp Hạo Thiên biến thành tứ phân ngũ liệt, cửa nát nhà tan rồi!

Ca ca không thể chết được!

Ca ca vừa chết, Nhị bá, bá mẫu, tỷ tỷ, tất cả mọi người phải chết!

Tổ bị phá, trứng sao an toàn?

Ca ca, ngươi không thể vì một người vô dụng như ta mà chết, ngươi phải lưu lại thân thể hưu dụng, làm đại sự chuyện a!

- Ca ca, ngươi nhớ rõ không, là ngươi truyền thụ cho ta phương pháp luyện thể, là ngươi dạy ta kiếm đạo, là ngươi trị hai chân tàn phế cho ta, không có ngươi, ta chẳng qua là phế vật ngồi ăn chờ chết! Không có ngươi, thù của ta đừng nói báo, chỉ sợ ngay cả cừu nhân cũng không biết là ai, không có ngươi, ta mỗi ngày chỉ có thể nhìn không trung, căn bản không biết thiên địa lớn như thế nào !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.