Vô Tận Đan Điền

Chương 868: Chương 868: Nhiếp Đồng biến hóa. (1)




So với nàng hiện tại còn cao hơn.

Sao có thể như vậy được? Không phải nàng nhìn nhầm đó chứ?

Dùng sức dụi mắt, thậm chí còn thi triển thiên phú Thiên nhãn nhìn một vòng, phát hiện ra đối phương quả thực đã đột phá tới Nạp Hư cảnh sơ kỳ đỉnh phong, lúc này Di Tĩnh mới thở dài một hồi, có chút uể oải.

Khó trách Nhiếp Vân này có thể liên tục làm cho ca ca chịu thiệt, loại thiên phú này thực sự rất đáng sợ.

Di Tĩnh không có nhìn nhầm, lần thứ tư niết bàn, Nhiếp Vân từ Lĩnh vực cảnh đỉnh phong trực tiếp đạt tới Nạp Hư cảnh sơ kỳ đỉnh phong.

Vượt qua một cấp bậc lớn, sáu cấp bậc nhỏ bao gồm bán ktc, Thiên Kiều cảnh sơ kỳ, Thiên Kiều cảnh trung kỳ, Thiên Kiều cảnh hậu kỳ, đỉnh phong, bán bộ Nạp Hư cảnh.

Lần này niết bàn bởi vì Long oán và lực lượng yêu hạch của Bạt sung túc, hơn nữa linh hồn đã sớm đạt tới Linh cấp đỉnh phong cho nên một đường xuôi chèo mát mái, cũng không có chuyện ngoài ý muốn nổi lên.

Tuy nhiên, tích lũy của Nhiếp Vân thực sự quá mức hùng hậu, khí hải cũng quá khoa trương. Long oán và yêu hạch ngay sau khi Niết bàn thành công đã đồng thời hóa thành hư ảo.

May mắn mà có được Long oán và yêu hạch của Bạt, bằng không thì chỉ sợ bởi vì lực lượng không đủ mà niết bàn không thành công, trực tiếp tử vong.

Chỉ là, chuyện khiến cho hắn không tưởng tượng được là lần niết bàn này không ngờ lại chỉ có hai tháng.

Lần thứ nhất niết bàn mười ngày, lần thứ hai một tháng, lần thứ ba hai tháng. Hiện tại lần thứ tư, dựa theo suy luận của hắn có lẽ thời gian còn dài hơn, ít nhất cũng phải ba bốn tháng. Thế nhưng không ngờ lại giống như lần thứ ba, chỉ có hai tháng đã chấm dứt. Hơn nữa thực lực tiến bộ to lớn, so với những lần trước còn đáng sợ hơn.

Trước kia hắn còn ở Lĩnh vực cảnh đỉnh phong đã có thể chiến đấu với Nạp hư cảnh sơ kỳ, hiện tại hắn là Nạp hư cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Chỉ sợ cho dù gặp phải cường giả Nạp hư cảnh hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong thì cũng có thể chiến một trận.

Đây mới thực sự là thực lực.

Lần này tấn cấp lực lượng thân thể cũng không gia tăng, Linh tê luyện thể quyết và Kim cương lưu ly thể vẫn ở trình độ ngũ trọng đại thành, nhưng mà pháp lực lại có tăng vọt về chất.

Trước kia pháp lực chỉ chừng hai ngàn bốn trăm vạn tượng, mà bây giờ chỉ tính pháp lực cũng tới một ức.

Pháp lực một ức vạn tượng tựa như một con sông, lực lượng bạo tăng mấy chục lần. Sức chiến đấu sao có thể không gia tăng được chứ? Cho nên khi lần nữa giao thủ với Di Tĩnh, nàng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

Thử nghiệm thực lực sau khi tấn cấp, Nhiếp Vân biết rõ bằng vào thực lực của mình hiện tại đã coi như chân chính đứng trên thượng tầng Phù Thiên đại lục. Lúc này hắn mới thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Di Tĩnh, có chút do dự.

Nếu như dựa theo trước kia, mặc kệ nữ nhân này có bao nhiêu xinh đẹp, dù thế nào hắn cũng phải giết chết. Không bởi vì nguyên do nào khác, chỉ bởi vì ca ca nàng và bản thân hắn là địch nhân, có thâm cừu đại hận.

Mà bây giờ hắn lại cảm thấy cũng không đúng, ca ca của nàng là ca ca của nàng, không có liên quan quá lớn tới nàng. Nếu như ca ca của nàng làm chuyện xấu mà hắn lại đi giết nàng giải hận, như vậy hắn có khác gì ma nhân từ ngũ sát mà thành cơ chứ?

Tuy rằng tiểu nữu này một đường đuổi giết, nhưng mà nếu như đối phương thực sự muốn hạ sát, như vậy hắn đã sớm chết. Sở dĩ cuối cùng hạ thủ hung ác là bởi vì bị hắn đánh lén, thiếu chút nữa tử vong.

- Có thể để ta nhìn đệ đệ ngươi một chút được không?

Trong lòng đang suy nghĩ nên xử trí tiểu nữu này thế nào, Nhiếp Vân đã nhìn thấy Di Tĩnh mang theo vẻ mặt áy náy đi tới.

- Ngươi muốn gặp nó?

Hai hàng lông mày Nhiếp Vân nhướng lên, trong mắt lộ ra hàn ý.

- Trước kia ngươi không cảm thấy kỳ quái vì mỗi lần đều bị ta đuổi theo một cách thuận lợi hay sao?

Nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy, biết rõ đệ đệ là nghịch lân của hắn, Di Tĩnh vội vàng giải thích.

- Có chút.

Nhiếp Vân gật đầu.

Nói thật loại chuyện này làm hắn hoang mang rất lâu. Từ khi tới Phù Thiên đại lục đã lọt vào trong đuổi giết của đối phương. Nhưng mà Di Tĩnh này quá lợi hại, chẳng những có thể xác định phương vị mà sau khi ngụy trang cũng không thể gạt được nàng, thực sự là cổ quái.

Tuy rằng Thiên nhãn cũng có thể nhìn thấu ngụy trang. Nhưng mà tốc độ đào tẩu của Dời thiên phù lục nhanh như vậy, có lẽ không nhìn được a. Sao liên tục nhảy vài chục lần mà nàng ta lại có thể nhanh chóng đuổi theo được?

Nhớ lại tình cảnh hai tháng trước bị nàng đuổi giết, nhớ tới lá cờ nhỏ trong tay đối phương. Nhiếp Vân xác định, nàng có thể tìm được hắn nhất định có liên quan tới thứ này.

- Là vì khi ca ca ta giết đệ đệ ngươi, từng lưu lại dấu vết linh hồn của ca ca cho nên...

Di Tĩnh còn chưa nói xong, nhưng mà chỉ cần không có ngốc là có thể nghe rõ.

- Cái gì?

Sắc mặt Nhiếp Vân thoáng cái trở nên âm hàn, toàn thân run rẩy.

Thân thể nhoáng cái đã đi tới bên cạnh thi thể đệ đệ. Hai tay xé tan phong ấn mà bản thân hắn bố trí trước đó.

Những phong ấn này mặc dù là ở trạng thái Đan điền huyệt khiếu cảnh đỉnh phong bố trí mà thành. Nhưng mà dù sao cũng là do tự tay hắn bố trí, muốn giải trừ vô cùng đơn giản.

Xé tan phong ấn, linh hồn lập tức đi vào trong thi thể đệ đệ. Quả nhiên ở bên trong hắn phát hiện ra dấu vết linh hồn rất nhỏ. Trong lòng hắn khẽ động, một đạo diễm hỏa dũng mãnh lao tới, thiêu cháy dấu vết linh hồn này...

- Xin lỗi đệ đệ, là ta sai.

Nắm tay Nhiếp Vân xiết chặt.

Trong cơ thể đệ ấy không ngờ lại có dấu vết linh hồn của cừu nhân mà hắn rõ ràng lại không biết, không phải là hắn sai thì là gì?

Trong lòng Nhiếp Vân tràn ngập tự trách.

Kỳ thực hắn tự trách như vậy cũng không đúng. Bởi vì khi Nhiếp Đồng chết hắn từng cẩn thận kiểm tra, nhưng mà bằng vào cảnh giới linh hồn lúc ấy sao có thể điều tra ra dấu vết linh hồn của Di Hoa cơ chứ?

Ầm ầm.

Trong lúc trong lòng Nhiếp Vân đang hối hận thì đột nhiên cảm thấy Tử Hoa động phủ chấn động, cả người hắn lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

- Ồ? có chuyện gì xảy ra?

Sau khi tiến vào tử Hoa động phủ, Nhiếp Vân đem nó biến thành hạt bụi đặt trong liễn xa. Sao lại xuất hiện chấn động lớn như vậy chứ?

Áp chế cảm giác bi thương trong lòng, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Vừa mới nhìn ra, đồng tử hắn co rút lại, sắc mặt không khỏi đại biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.