Kiếm pháp cũng không tiến hành công kích mọi người, chỉ biểu hiện lực lượng, Nhất Kiếm Phá Trần, Nhất Kiếm Hoàn Vũ, Nhất Kiếm Tru Thiên, Nhất Kiếm Hủy Diệt, Nhất Kiếm Hỗn Độn, Nhất Kiếm Sáng Tạo, Nhất Kiếm Thốn Đoạn, Nhất Kiếm Lăng Vân... Từng chiêu kiếm pháp tinh diệu liên tiếp tiêu sái làm người ta như si mê.
- Kiếm pháp thật lợi hại.
- Ta từng nhìn thấy chủ nhân thi triển chiêu kiếm pháp này, không có bất kỳ sai lầm. . .
...
Nhìn thấy Nhiếp Vân thi triển kiếm pháp, đám người Đoạn Diệc vốn sững sờ, ánh mắt tỏa sáng, có những chiêu kiếm pháp chưa từng thấy qua nhưng cũng nhìn thấy một phần, tuyệt đối độc nhất vô nhị, những người khác không thể bắt chước.
Có thể tiện tay thi triển, hơn nữa lô hỏa thuần thanh như thế nói rõ một sự kiện... Nhiếp Vân đầu tiên là thật.
Đám người Đoạn Diệc cảm thấy Nhiếp Vân đầu tiên có thể là thật nhưng lại không mù quáng xác nhận, lúc này quay đầu nhìn sang Nhiếp Vân thứ hai.
Trong nháy mắt xuất hiện hai Nhiếp Vân, đối lập nhiều điểm với nhau, cho dù bọn họ cũng không dám dễ dàng xác nhận.
- Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao có thể thi triển Liên Nguyệt kiếm pháp?
Ánh mắt Nhiếp Vân thứ hai lạnh như băng, hắn xiết chặc nắm đấm.
- Liên Nguyệt kiếm hội tụ trìu mến và yêu thương của ta với người yêu hình thành kiếm pháp, ngươi rốt cuộc là ai? Từ nơi nào học được kiếm pháp này?
Liên Nguyệt kiếm, Nhiếp Vân yêu thương Đạm Thai Lăng Nguyệt cho nên sáng tạo thành, bắt đầu từ thức đầu tiên, cho dù mỗi một chiêu đều sát khí quả quyết nhưng ẩn chứa ý niệm yêu thương thê tử, bộ kiếm pháp kia tuy nói độc nhất vô nhị nhưng người khác muốn học vẫn có thể học được, sở dĩ không truyền ra ngoài là vì ký thác tình cảm giữa hai người, người khác học chính là khinh nhờn Đạm Thai Lăng Nguyệt.
- Bộ kiếm pháp này ta nhớ mong Đạm Thai Lăng Nguyệt sáng tạo ra, là độc nhất vô nhị, tại sao lại học?
Nhiếp Vân đầu tiên khinh miệt nhìn qua, hắn cười nhạo.
- Tuy ta không biết ngươi học trộm kiếm pháp ở đâu, vì sao ngụy trang làm đám người Đoạn Diệc không nhận ra... Hiện tại chính thức muốn giải quyết chuyện này chỉ dựa vào thực lực và thủ đoạn!
Nhiếp Vân thứ hai lại không nói nhiều, hít sâu một hơi, hắn gào thét một tiếng thật lớn, hắn chậm rãi rút thanh trường kiếm ra ngoài.
- Muốn chiến đấu với ta? Nói cho ngươi biết, Nhiếp Vân ta chưa từng thua trong đồng cấp.
Nhiếp Vân đầu tiên cười lạnh, năm ngón tay mang theo trường kiếm chấn động, kiếm khí tung hoành, lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, mang theo khí tức tự tin ngạo nghễ, lúc này mọi người thất thần.
- Nói nhảm vô dụng, thực lực gặp chân chương a!
Nhiếp Vân thứ hai không để ý tới khí tức đối phương, kiếm của hắn như long ngâm bao phủ bốn phía, còn chưa xuất chiêu đã có kiếm ý kinh thiên.
- Bọn... Bọn họ có phải thật hay không?
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Chúng ta nên giúp ai?
Đám người Đoạn Diệc nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt tái nhợt sắp sụp đổ.
Hai Nhiếp Vân hoàn toàn giống nhau, ý niệm, tư tưởng, thậm chí cử động đều giống nhau, chẳng khác gì tấm gương phản chiếu, không có chút chênh lệch, bọn họ làm sao cho phải?
Bọn họ nên giúp ai, ai đáng chết?
Ai là thực, ai là giả?
- Loại tình huống này chỉ có thể dựa vào Nhiếp Vân mà thôi, hắn thành công chém giết kẻ giả mạo, nhất định có chỗ lĩnh ngộ, mang chúng ta thuận lợi ra khỏi hư không giới, hắn bị giả mạo giết... Chỉ sợ chúng ta bị vây ở đây vĩnh viễn, không tiếp tục đi ra ngoài!
Linh Tú Đại Đế do dự sau đó lên tiếng.
- Tại sao xuất hiện tình huống này? Cho dù ngụy trang cũng không thể ngụy trang tuyệt chiêu của kẻ khác... Chuyện của Nhiếp Vân là gì?
Tử Đồng Bất Hủy đến bây giờ vẫn không rõ.
- Linh Tú Đại Đế nói đúng, mặc kệ hiện tại không phải thật, không phải giả, ta tin tưởng chủ nhân nhất định có thể vượt qua kiếp nạn lần này, sẽ thành công.
Đoạn Diệc nói lời khẳng định.
- Chủ nhân nhất định sẽ thành công. . .
Tử Đồng Bất Hủy mang theo tự tin mù quáng, qua một hồi vẫn lắc đầu nhìn sang.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
- Không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể như vậy..., chờ bọn họ quyết ra thắng bại, chúng ta nhúng tay chỉ làm chuyện này hỏng bét, còn không có nửa điểm kết quả gì.
- Một khi kết quả xuất hiện, chân tướng rõ ràng, chúng ta có thể động thủ!
Linh Tú Đại Đế nói.
- Chờ? Chẳng lẽ chỉ có thể trợn mắt thấy? Này. . .
Nội tâm Tử Đồng Bất Hủy tràn ngập không cam lòng.
Chủ nhân đánh sống đánh chết, bọn họ chỉ trơ mắt nhìn, thật sự không được.
- Linh Tú Đại Đế nói không sai, chúng ta chỉ có thể làm vậy, không có biện pháp khác.
- Bởi vì đến bây giờ chúng ta còn không thể xác định ai là Nhiếp Vân chúa tể, tùy tiện tiến lên, vận nhất giúp giả đánh thật, chẳng phải không xong? Đương nhiên, trọng yếu nhất là...
Vạn Pháp chúa tể cũng góp lời.
- Chuyện này đã khiêu chiến quyền uy của Nhiếp Vân chúa tể, hắn khẳng định cũng không hi vọng chúng ta nhúng tay, hắn muốn tự mình giải quyết, đây là... Điểm mấu chốt và là tôn nghiêm của cường giả.
- Chờ xem, ta tin tưởng Nhiếp Vân nhất định có thể xử lý tất cả.
Trên dung nhan tuyệt mỹ của Linh Tú Đại Đế còn mang theo thần sắc chắc chắn.
Nhiếp Vân trong mắt nàng dường như biến thành Tu La Vương rong ruổi thiên hạ, kiên nghị quả cảm, dũng mãnh quả quyết, đối mặt khó khăn vĩnh viễn không chịu thua!
Có lẽ... Chỉ có loại người tài giỏi như vậy mới có thể càng đi càng xa trong thời đại hàng ngũ cường giả như rừng!
Mấy người nói chuyện với nhau, Nhiếp Vân hành động.
Nhiếp Vân thứ hai cầm trường kiếm thi triển kiếm pháp, trên người mang theo sát khí đậm đặc, một kiếm này cũng là Liên Nguyệt kiếm, hơn nữa còn là Nhất Kiếm Lăng Vân cường đại nhất!
Chỉ trong nháy mắt trường kiếm như khổng tước xòe đuôi, vô số kiếm quang huy hoàng kết nối với nhau và hình thành kiếm quang chói mắt.
Đám mây hàng lâm giống như ráng mây đỏ trời chiều, sát cơ tụ tập trong đó.
Một kiếm này đã đạt tới đỉnh phong của Nhất Kiếm Lăng Vân, trong tay hắn phát huy đến mức tận cùng, cho dù kẻ nào nhìn thấy kiếm pháp như vậy chỉ sợ cũng ngạc nhiên không nói thành lời.
Kiếm quang rực rỡ tươi đẹp dung hợp với nhau, nếu như không phải hắn sáng chế, chỉ dựa vào học tập căn bản không cách nào học thành!
- Học trộm kiếm pháp của ta, còn luyện thành như thế, ta thật sự xem thường ngươi.
- Ta sẽ cho ngươi biết, học trộm kiếm pháp vĩnh viễn không bằng bản gốc.
Thét dài một tiếng, Nhiếp Vân đầu tiên cũng ra tay.
Trường kiếm vung vẩy, một kiếm phá không, cũng là Nhất Kiếm Lăng Vân!
Chiêu số giống nhau như đúc.
Chiêu này trong tay hắn giống như đúc Nhiếp Vân thứ hai, cũng hình thành kiếm vân đỏ rực, hai đám mây va chạm với nhau, kiếm khí bay tứ tán, mặt đất và phòng ốc chung quanh nổ tung, từng khe rãnh xuất hiện trước mặt.