Vô Tận Đan Điền

Chương 2672: Chương 2672: Phương pháp trị liệu dược vật (thượng). (2)




- Tinh Liên, mang vị đại sư này đi tới thiền điện!

- Sư phụ... Vâng.

Tinh Liên có chút nghi ngờ nhìn về phía Nhiếp Vân, nhưng cũng không dám phản bác lời của sư phụ. Nàng đưa tay chộp mấy gốc dược liệu trên mặt đất lên, sau đó lại nhấc chân đi tới phía thiền điện.

- Tiêu Lăng. Ngươi thực sự nghĩ ra được biện pháp hay sao?

Thấy Nhiếp Vân nói chém đinh chặt sắt như vậy, Vân Phi cũng hoảng hốt một trận, mặc dù hắn đã nghĩ ra được chỗ mấu chốt. Thế nhưng đến lúc này còn chưa biết nên trị liệu như thế nào mà đối phương lại nói đã nghĩ ra... Thật hay giả vậy?

Chuyện này không phải là đùa giỡn a, ở trước mặt cung chủ khoe khoang khoác lác mà không làm xog. Tất sẽ bị đối phương ghét bỏ, nếu muốn trở thành Khách Khanh trưởng lão, sẽ là chuyện cơ hồ không thể nào!

Đối với câu hỏi của hắn, Nhiếp Vân cũng không trả lời. Lại lần nữa cười một cái, ôm quyền nói với Bích Dao cung chủ:

- Cung chủ đại nhân, phương pháp này là ta và vị huynh đệ này cùng nhau nghiên cứu ra được. Liệu có thể cho phép hắn thực hành cùng với ta hay không?

- Có thể, vị đại sư này cũng cùng đi đi!

Bích Dao cung chủ gật đầu một cái, đi theo Tinh Liên sau lưng, cũng đi về phía thiền điện.

Lúc này Vân Phi chẳng khác nào đã cưỡi hổ khó xuống. Cho nên không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi theo hắn. Trong lòng âm thầm kỳ vọng, hy vọng Nhiếp Vân thực sự có biện pháp tốt.

Rất nhanh mấy người đã đi tới thiền điện, một người cũng không có, hết sức yên tĩnh.

- Thi triển phương pháp của ngươi đi, nếu như không làm được. Như vậy Vô Lượng cung chúng ta cũng không phải là chỗ để cho ngươi tùy ý đùa bỡn.

Tinh Liên vừa dặt dược liệu xuống đất, lại hung tợn nhìn về phía Nhiếp Vân.

Theo nàng thấy, nhất định người trước mắt này đang làm bộ, nhiều đại sư như vậy mà cũng không thể nhìn ra được, làm sao hắn có thể nhìn ra được chứ? Quả thực là chuyện không thể nào!

- Cung chủ đại nhân, tại hạ có một yêu cầu quá đáng, không biết có nói được hay không!

Không để ý tới vẻ mặt của Tinh Liên, Nhiếp Vân nhìn về phía cung chủ, nói:

- Chuyện này có liên quan tới việc làm cho dược liệu khôi phục khỏe mạnh, hy vọng cung chủ có thể đồng ý!

- Chuyện gì? Nói đi!

Bích Dao cung chủ nhíu mày nói.

- Rất đơn giản, vị Tinh Liên tiên tử này, nghe thanh âm, nhìn bộ dáng có lẽ giỏi ca múa. Không biết có thể hát vang một khúc, nhảy một đoạn, để cho hai người huynh đệ chúng ta mở mang tầm mắt một chút hay không?

Nhiếp Vân cười nói.

- Ngươi nói nhăng nói cuội gì vậy? Dù ta có thể hát có thể nhảy, thế nhưng cũng tuyệt không nhảy ở trước mặt hai người các ngươi...

Tinh Liên không nghĩ tới hắn lại nói ra yêu cầu này. Nàng tức giận tới mức sắc mặt đỏ lên, không nhịn được mà phải lớn tiếng quát.

Nói đùa gì vậy?

Nàng thân là Vô lượng thánh nữ, địa vị tôn sùng, làm sao có thể vừa hát lại vừa nhảy ở trước mặt hai đại nam nhân thế này chứ?

- Ngươi xác định chuyện này có liên quan tới việc cứu chữa dược liệu?

Thanh âm của Bích Dao cung chủ cũng có chút lạnh lẽo.

Nữ tử của Vô Lượng cung, đầu tiên là phải giữ mình trong sạch, từ việc khăn che mặt là có thể nhìn ra, dung mạo cũng không nên để cho người khác nhìn vào, chứ đừng nói là hát, nhảy.

- Dĩ nhiên!

Đối mặt với thanh âm phát lạnh của nàng, Nhiếp Vân không có chút nhúc nhích nào, ánh mắt lạnh nhạt:

- Nếu như cung chủ cảm thấy khó xử, như vậy coi như ta chưa nói qua, ta cũng không có phương pháp nào để cứu chữa dược liệu nữa.

Uy hiếp!

Đây là uy hiếp.

Ngươi không để cho nàng nhảy sao? Nếu như không để cho nàng hát, ta sẽ không cứu chữa dược liệu nữa. Tất cả đều do chính bản thân ngươi chọn lựa.

- Chỉ mong hành động của ngươi là đúng, nếu như sai... Những lời mới vừa rồi Tinh Liên nói không sai, Vô Lượng cung chúng ta cho dù không mạnh, thế nhưng cũng sẽ không để cho bất kỳ người nào tùy ý làm nhục!

Do dự một chút, mặc dù Bích Dao cung chủ cảm thấy trong lòng khó chịu, thế nhưng vẫn đồng ý. Nàng mang theo vẻ mặt âm trầm, quay đầu nhìn về phía Tinh Liên:

- Đi đi.

- Sư phụ, con...

Sắc mặt Tinh Liên có chút khó coi, hai hàm răng cắn chặt.

Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, vốn nàng tính toán muốn làm cho tiểu tử này xấu mặt. Thế nhưng lại không nghĩ rằng đối phương trực tiếp trả ngược lại, làm cho nàng phải vừa nhảy vừa hát trước mặt hắn.

Mặc dù nàng đã học qua không ít ca múa. Thế nhưng lớn như vậy rồi cũng chưa từng múa hát trước người cùng giới chứ đừung nói là người khác giới.

Chuyện này khiến cho cho nàng không biết nên làm cái gì bây giờ.

- Sao nào? Tinh Liên tiên tử không muốn làm cho dược liệu của tông môn khỏe mạnh trở lại hay sao?

Thấy vẻ mặt của nàng, mí mắt Nhiếp Vân khẽ nhướng lên.

- Vẫn còn cảm thấy mặt mũi của mình so với nhiều dược liệu trong tông môn còn nặng hơn sao?

- Ngươi...

Tinh Liên tức giận thiếu chút nữa nổ tung, hít thở dồn dập, bộ ngực phập phồng. Sắc mặt vì tức giận mà trở nên hơi hồng, một lát sau, răng nàng lần nữa cắn chặc, trong ánh mắt mang theo sát ý lạnh lùng:

- Được, ta hát!

- Chớ vội!

Nhiếp Vân cắt đứt động tác của nàng.

- Còn muốn thế nào nữa?

Sắc mặt Tinh Liên có chút âm trầm.

- Không có gì, ta chỉ muốn làm cho ngươi biết, nếu muốn hát, nhảy, vậy thì cũng nên cao hứng một ít, vẻ mặt của ngươi hung tợn như vậy. Nếu như cho người ta nhìn thấy lại còn tưởng rằng chết cha chết mẹ. Hoặc là có thâm cừu đại hận với ai nha.

Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng:

- Nếu như dùng loại vẻ mặt này hát, nhảy, ta có thể bảo đảm, đám dược liệu trước mắt không những không cứu sống được mà sẽ còn trực tiếp tử vong!

Dược liệu có tinh khí thần, hát, nhảy là vì làm cho tâm tình nó vui vẻ. Như vậy bản thân người hát nhảy không được tức giận. Nếu không, không những không thể cứu chữa được dược liệu, không cẩn thận sẽ còn mang đến tác dụng phụ.

Như vậy cũng giống như nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của nhiều người vậy. Khi đó tâm tình tự nhiên sẽ bị ảnh hưởng theo, trở nên ung dung. Mà nhìn thấy người vẻ mặt ủ dột như vậy. Tâm tình cũng sẽ trở nên khôn quá cao hứng.

Tâm tình cũng sẽ bị lây nhiễm!

- Ngươi...

Tinh Liên không nghĩ tới đối phương lại nói như vậy. Nàng tức giận tới mức hô hấp dồn dập, không nói nên lời.

Đường đường là thánh nữ, đi tới nơi nào cũng được người người kính ngưỡng. Nàng lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên có người dám nói như vậy với nàng. Cũng là lần đầu tiên có người nói nét mặt của nàng giống như chết cha chết mẹ vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.