Con sông này liếc mắt hông nhìn thấy đầu bên kia, rộng rãi như vậy cho dù trước đây muốn đi qua sợ rằng cũng cần phải tốn khá nhiều thời gian. Ít nhất cũng phải là một khắc đồng hồ, nửa canh giờ đã muốn cho bọn họ đi qua. Quả thực là không khác gì bức người ta tự sát.
- Không thể do dự nữa, có người nào đi xuống trước hay không?
Một người thanh niên hô lớn.
Mới vừa rồi có người đi xuống một cái đã trực tiếp bị thiêu đốt thành xương trắng. Chuyệ nnày đối với trong lòng mọi người có tính đả kích rất lớn. Ai cũng không muốn tiếp tục làm người kế tiếp chịu đựng. Nếu như bây giờ có người tiến vào trong đó, hơn nữa lại an toàn, như vậy không thể nghi ngờ sẽ khiến cho lòng tin của mọi người tăng lên. Thế nhưng, nếu như người kế tiếp cũng không kiên trì nổi thì sao?
Cho nên, người đi ra đầu tiên này cũng là nguy hiểm nhất, không cẩn thận sẽ chết trước. Vì vậy cho dù là ai cũng không muốn làm con chim đầu đàn này.
- Ta có thể xuống!
Vẻ mặt Nhiếp Vân lạnh nhạt bước lên phía trước một bước, sau đó lại nhìn về phía mọi người sau lưng:&- Ta có thể là người thứ nhất đi vào. Nếu như ta có thể dẫn mọi người sống rời đi, ta hy vọng các ngươi nghe theo ta. Tuân theo mệnh lệnh của ta!
- Tuân theo mệnh lệnh của ngươi?
- Ý ngươi là bảo chúng ta làm người hầu của ngươi?
- Đây là chuyện không thể nào, nếu như vậy, chúng ta tình nguyện chết còn hơn.
. . .
Nghe thấy lời của hắn, mấy người thanh niên còn lại lập tức bộc phát.
Bọn họ đều là thiên tài,là hạng người kiệt ngạo bất tuân. Muốn cho bọn họ nghe theo mệnh lệnh của người khác, như là tôi tớ. Như vậy còn không bằng giết bọn họ đi thì hơn.
- Không phải là người hầu, mà là một đoàn thể do ta dẫn đầu!
Nhiếp Vân lạnh nhạt nói:&- Trước chúng ta nhất định đã có những thiên tài khác thông qua khảo hạch, bọn họ chỉ biết kết hợp với nhau bắt nạt người mới. Ta cảm thấy chúng ta nên liên hợp với nhau. Như vậy mới có thể tự vệ! Chắc hẳn chư vị cũng không hy vọng mình thật vất vả mới thông qua được khảo hạch, thế nhưng lại bị những người khác chèn ép rơi vào khốn cảnh đó chứ?
Nơi nào có người thì có tranh đấu, có tranh đấu thì có giang hồ.
Đây là chuyện muôn thuở không thể tránh khỏi, đã có người thông qua khảo hạch, như vậy nhất định sẽ có người kết thành một đoàn thể. Vì đề phòng phiền toái xảy ra, còn không bằng trước tiên lôi kéo những người này vào trong trận doanh thì hơn.
- Ngươi có thể đi qua, như vậy cũng đã chứng minh được dũng khí của ngươi cao nhất trong chúng ta. Chúng ta cũng sẽ tin phục, nguyện ý coi ngươi là người cầm đầu!
- Ta cũng vậy!
- Thực lực của ngươi chúng ta cũng đã thấy, chỉ cần có thể sống sót thông qua khảo hạch, coi ngươi là người cầm đầu cũng không có gì là không thể.
. . .
Những người khác suy nghĩ một chút rồi đồng thời gật đầu.
Bọn họ chỉ nghĩ xem phải làm như thế nào mới có thể thông qua được khảo hạch. Chứ chưa bao giờ nghĩ tới sau khi thông qua khảo hạch sẽ có tình huống thế nào. Người thiếu niên trước mắt này có thể nhìn xa như vậy. Đủ để giải thích rõ kiến thức đã vượt xa bọn hắn trên, có lẽ đi theo hắn có thể có được chỗ tốt lớn hơn a.
Dĩ nhiên, nếu như người này không có bản lĩnh, như vậy đi xuống cũng sẽ chết, lời hứa này cũng coi như là nói nhảm, không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Vô luận từ mặt nào mà nói, bọn họ đều sẽ không thua thiệt, cho nên đương nhiên càng sẽ không cự tuyệt.
- Được rồi, ta sẽ đi xuống, Phí Du Hà này, ta đã nhìn thấu quy luật, nhìn động tác của ta thì mới có thể bảo đảm không chết. Nếu không, một khi hồn phi phách tán, đừng có trách ta không có nhắc nhở trước.
Nhiếp Vân nhắn nhủ một câu, sau đó nhấc chân đi vào trong con sông.
Nước trong Phí Du Hà sôi trào, sau khi chân của hắn tiến vào lập tức tlan tràn tới. Giống như muốn thôn phệ cả người hắn như thanh niên trước đó vậy. Mắt thấy nước lan tràn tới, chân của hắn lập tức bước ra phía trước một bước.
Sưu!
Sau lần ra chân này, hơi nóng xông lên lập tức biến mất, bất quá lại có một đạo nhiệt lưu xông tới.
Nhiếp Vân lần nữa tiến tới, tình huống vẫn như trước đó, vô cùng nhẹ nhàng.
- Ách. . . Thì ra là như vậy, ta đã hiểu rồi.
Thấy một màn như vậy, những người khác nhất thời hiểu ra.
Hóa ra cái Phí Du Hà này cũng không phải là để cho người ta chắc chắn phải chết, mà là khảo hạch tốc độ của bản thân mỗi người.
Nước sông có thể thiêu đốt người ta tới chết, thế nhưng chỉ cần nắm chắc thời gian nhất định, chỉ cần ngươi rời khỏi vị trí trước đó đủ nhanh, như vậy quá trình thiêu đốt sẽ bắt đầu lại, không khác gì lúc vừa mới tiến vào trong nước sông vậy.
Nói cách khác, chỉ cần tốc độ đủ nhanh, cho dù phía có sôi trào hơn nữa thì cũng sẽ không thể thiêu đốt chết được mọi người.
Người thanh niên trước đó biến thành một bộ xương đó là bởi vì hắn không nhúc nhích, cứ đứng ở trong nước. Như vậy đừng nói là Tru Thiên cảnh trung kỳ, cho dù có được thực lực đỉnh phong , Thiết Giáp tướng, Kim Giáp tướng thì chỉ sợ cũng sẽ không kiên trì nổi được bao lâu!
Không biết thì cảm thấy nó cực kỳ kinh khủng, sau khi biết nguyên lý, hóa ra mọi thứ lại không đáng một đồng tiền như vậy.
- Một khi biết được nguyên nhân thì rất đơn giản, không đáng một đồng tiền. Nói cho các ngươi biết, khảo hạch cửa ải này cũng không còn là tốc độ, mà nắm chắc thời cơ cũng rất là quan trọng!
Thấy dáng vẻ như bừng tỉnh của bọn họ, dường như đã nhìn thấu huyền bí, Tĩnh Tâm không nhịn được nói.
Nhiếp Vân nhìn thấu bí mật của Phí Du Hà này, đương nhiên nàng cũng đã nhìn ra được. Nàng hừ lạnh một câu, cũng cất bước đi vào bên trong con sông.
Tốc độ của nàng không nhanh không chậm, theo sát ở phía sau lưng Nhiếp Vân, nước sông nóng bỏng mới vừa đến chân cũng đã mất đi mục tiêu, không thể thiêu đốt được nàng.
- Một hô hấp bước ra hai bước, dùng loại tốc độ này để đi, như vậy sẽ không bị thiêu đốt!
Thấy tốc độ của hai người, từng bước đều hoàn mỹ nhất trí, hơn nữa lại được Tĩnh Tâm nhắc nhở, mọi người cũng coi như đã nhìn thấu quy luật.
- Đi!
Một trong hai thanh niên do Sâm Tùng mang tới cắn răng một cái, rốt cuộc cũng đi vào.
Đát đát đát!
Tiến vào bên trong sông, cảm thấy có một đạo khí tức nóng bỏng xông tới, hắn lập tức vội vàng đi về phía trước. Sau khi đi mấy bước phát hiện ra đúng như suy đoán vậy, không có bất kỳ vấn đề gì, cả đám không nhịn được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
- Quả đúng như vậy, tất cả đều vào đi!