Vô Tận Đan Điền

Chương 3086: Chương 3086: Rời khỏi Diệp phủ




- Như thế nào rồi?

Hai người Diệp Đào còn chưa rời đi, thấy bọn họ trở lại cho nên vẻ mặt đầy chờ mong.

- Nam Thiên Y Thánh đã đoạt trước một bước...

Nhiếp Vân lắc đầu.

Trên thực tế cũng không phải y thuật của hắn không được, mà là Diệp Tân đoạt trước một bước, lão gia tử vào trước là chủ, mặc dù y thuật có cao minh hơn nữa, đối phương không cho ngươi cơ hội thi triển cũng bất lực.

- Lão gia tử căn bản không bảo Nhiếp đại sư bắt mạch, hơn nữa đã đồng ý Nam Thiên Y Thánh trở thành cung phụng thái trưởng lão!

Việt lão lắc đầu nói.

- Việc này...

Diệp Đào biến sắc.

Hắn cực kỳ có lòng tin vào y thuật của Nhiếp Vân, thiếu niên này thực muốn đi làm, tỷ lệ thành công rất lớn, hắn còn không có cơ hội bắt mạch, làm sao có thể nhìn ra chứng bệnh?

- Vị trí cung phụng thái trưởng lão đã bị Nam Thiên Y Thánh đạt được, cũng không cần nghĩ nhiều, nếu Nhiếp Vân đại sư nguyện ý trở thành một vị cung phụng trưởng lão cũng đơn giản.

Việt lão nói.

- Cung phụng trưởng lão? Đa tạ Việt lão ưu ái, tại hạ vừa có quyết định, không bằng nói ngay tại đây.

Nghe được cung phụng trưởng lão Nhiếp Vân lắc đầu.

Nếu như là cung phụng thái trưởng lão có được rất nhiều đặc quyền, hắn còn có thể cân nhắc một chút, một tiểu tiểu cung phụng trưởng lão còn chịu người chế trụ, không cần nghĩ nhiều.

- Nhiếp huynh có việc mời nói!

Diệp Đào vội nói.

- Nhận được Diệp huynh dẫn ta tới thành Vân Châu, lại cho ta tạm cư trú trong Diệp phủ, tại hạ vạn phần cảm kích, vốn định hỗ trợ Diệp huynh lại rời đi, xem tình cảnh trước mắt, khả năng giúp đỡ không lớn, cho nên... Ta muốn cáo từ!

Nhiếp Vân ôm quyền nói.

Hắn nhìn ra một chuyện, biết rõ tình cảnh của Diệp phủ hiện tại chính là một cái đầm lầy, dính vào càng nhiều càng phiền toái, còn không bằng sớm bứt ra.

- Cáo từ? Nhiếp huynh...

Diệp Đào cho rằng hắn nói chuyện gì, nghe nói như thế trên mặt lập tức tràn đầy sốt ruột.

- Diệp huynh không cần ngăn cản ta, chuyện này ta đã nghĩ kỹ, đã sớm muốn đi, còn không bằng hiện tại rời đi!

Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.

- Việc này... Cho dù Nhiếp huynh muốn đi cũng không nên gấp như thế, lại nói ngươi không có nơi đặt chân tại thành Vân Châu, ngươi đi đâu?

Thấy thái độ của thiếu niên, Diệp Đào biết rõ hắn đã quyết định rời đi, đành phải hỏi sang chuyện khác.

Thiếu niên trước mắt lần đầu tiên đến thành Vân Châu, đưa mắt không quen, cũng không có bằng hữu, nếu thật rời đi phải đặt chân nơi nào?

- Điểm ấy Diệp huynh không cần lo lắng, bằng vào y thuật của ta, muốn tìm đường ra không khó khăn gì.

Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.

Thực lực của hắn bây giờ có khả năng không được tốt lắm, nhưng làm đệ tử Thần Nông, muốn tìm nơi ở lại là chuyện vô cùng đơn giản.

- Ta có một chỗ bất động sản tại Phổ Thiên đại đạo, là lão gia tử lúc trước tặng cho, nó vẫn nhàn rỗi, nếu Nhiếp Vân đại sư không có địa phương đi, về sau muốn khai mở y quán, hoặc muốn ở lại đơn thuần cứ việc làm tại đó..

Việt lão vẫn im lặng lên tiếng.

- Bất động sản? Phổ Thiên đại đạo? Chẳng lẽ Việt lão nói tới chỗ dẫn phát mâu thuẫn lúc trước?

Lúc ban đầu còn không chú ý tới, nghe được Phổ Thiên đại đạo, Diệp Đào cũng phải trợn mắt nhìn.

Phổ Thiên đại đạo là khu vực phồng hoa nhất của thành Vân Châu, có thể nói tấc đất tấc vàng, hơn nữa nơi này phòng ở không phải có tiền là mua được.

Việt lão có thể được ban thưởng bất động sản tại đó là vì đạt được công lao cực lớn, mặc dù lão gia tử ban cũng thập phần đau lòng, trong đệ tử gia tộc đệ tử có rất nhiều người mơ tưởng nơi đó, chỉ tiếc, Việt lão vẫn cầm nó trong tay không cho ai, không nghĩ tới... Tiện tay lại tặng thiếu niên này.

- Chính là nơi đó, ta trừ nơi này làm gì còn bất động sản chứ?

Việt lão nói.

- Quả... Quá mức trân quý, tiểu tử thụ xấu hổ không dám nhận.

Mặc dù không có khái niệm gì về Phổ Thiên đại đạo, nhưng từ biểu lộ của Diệp Đào có thể đoán ra, nơi này khẳng định không đơn giản, Nhiếp Vân lắc đầu cự tuyệt.

- Không cần khách khí, ngươi giải quyết ốm đau của ta chính là thiên đại ân tình, một chỗ bất động sản không coi vào đâu.

Việt lão cười lắc đầu, bàn tay chấn động, một khế ước mua bán nhà xuất hiện trong tay của hắn.

- Ta từ chối thì bất kính!

Thấy ánh mắt của hắn thành khẩn, nếu không thu nhất định sẽ tức giận, Nhiếp Vân đành phải cười khổ một tiếng, hắn cầm khế ước nhà và nhìn địa chỉ, ngay sau đó thu vào nạp vật thế giới.

- Như vậy mới đúng!

Việt lão thoả mãn gật đầu.

- Sắc mặt hôm nay không còn sớm, nếu Việt lão ưu ái, ta muốn hiện tại đi xem, thuận tiện sửa sang lại một chút.

Quyết định phải đi, Nhiếp Vân không chút do dự.

Nam Thiên Y Thánh trở thành cung phụng thái trưởng lão, thân phận người thừa kế của Diệp Tân sẽ được xác lập nhanh thôi, chậm trễ lâu sẽ phải tham gia tranh đấu của bọn họ, đến lúc đó sẽ có phiền toái, còn không bằng rời đi vào lúc này.

- Được rồi, ta đưa tiễn Nhiếp huynh!

Diệp Đào cũng nhìn ra ý của hắn, biết rõ lưu không được cho nên không nói nhiều.

- Không cần, Diệp Tân sắp trở thành người thừa kế, nhất định sẽ tìm việc làm phiền ngươi, ngươi nên nghĩ cách đối phó đi, lúc này tốt nhất không nên đi ra ngoài...

Nhiếp Vân cự tuyệt.

Diệp Tân trở thành người thừa kế nhất định sẽ cầm hắn khai đao, lúc này hắn đi ra ngoài thật sự không phải chuyện tốt.

- Diệp Tân ngươi cũng không cần đi, Đổng Hân, ngươi giúp ta đưa tiễn Nhiếp Vân đại sư.

Việt lão cũng biết điểm ấy nên khoát khoát tay, quay đầu phân phó một câu.

- Ta?

Đổng Hân vẫn đứng trong đám người không nói chuyện, nghe được Việt lão tìm nàng cho nên giật mình.

- Đúng thế, ngươi vẫn luôn chiếu khán chỗ bất động sản đó, hiện tại ta tặng cho Nhiếp Vân đại sư, ngươi vừa vặn cũng có thể đi giới thiệu một chút.

- Thuận tiện dẫn hắn đi qua!

Việt lão nói.

- Ách... Được rồi!

Đổng Hân do dự một lúc nhưng cuối cùng gật đầu.

Việt lão nói đúng, chỗ bất động sản đó cho tới nay đều là nàng chiếu cố, cũng an bài một ít nhân thủ thường xuyên quét dọn, nếu như nàng không đi, chỉ sợ Nhiếp Vân sẽ gặp không ít phiền toái không cần thiết.

- Cáo từ!

An bài thỏa đáng, Nhiếp Vân không nói thêm lời nào và quay người rời đi.

- Nhiếp huynh cẩn thận, có chuyện gì không thể giải quyết trực tiếp đưa tin cho ta, cho dù ta không thành người thừa kế cũng là thiếu gia Diệp gia, vẫn có trọng lượng nhất định.

Diệp Đào vội nói.

- Yên tâm đi, có quan hệ với ngươi, ta khẳng định sẽ dùng.

Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, hắn không nói thêm lời nào, dựa theo lộ tuyến trong

trí nhớ và rất mau rời khỏi Diệp phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.