Vô Tận Đan Điền

Chương 802: Chương 802: Sư phụ? (2)




- Nó chỉ mang tới hưng thịnh cho tông môn thôi, tai nạn chân chính là ta nên giết ngươi và Nhiếp Vân ngay từ đầu chứ không phải lưu các ngươi sống sót tới bây giờ!

- Mặc dù Bạt có thực lực cường đại nhưng nó vừa xuất hiện sẽ làm vô số người trở thành cương thi, đệ tử tiểu tông môn không đối kháng nổi, đường đường tông chủ Kiếm Thần Tông lại nuôi dưỡng thứ này thật sự làm người ta không thể tưởng tượng nổi.

Nếu đã thấy động tác của nàng hiện tại, Nhiếp Vân cảm thấy buồn nôn, cho dù kiếp trước kiếp này, hắn thống hận nhất chính là yêu nhân, đầu Bạt này là thi thể chôn dưới đất mấy ngàn năm, mùi của nó có thể nghĩ, thứ đồ vật buồn nôn như thế nhưng Vân Huyên lại vuốt ve tóc nó như người yêu, khó trách chướng mắt Thiên Huyễn, thì ra là kẻ biến thái.

Nếu như để cho Thiên Huyễn biết rõ nữ nhân hắn ưa thích có khẩu vị nặng như vậy không biết hắn có biến thành yêu nhân hay không... Nội tâm Nhiếp Vân sinh ra cảm giác ác hàn.

- Nếu muốn xưng bá đại lục Phù Thiên, một ít tử vong là phải có, không chịu nổi chỉ có thể nói rõ lúc tu luyện bình thường không dụng công mà thôi.

- Cho dù chết toàn bộ cũng không có gì.

Vân Huyên hừ nhẹ một tiếng, trong giọng nói mang theo khẩu khí không xem nhân mạng ra gì, bàn tay vẽ một cái sau đó lấy một viên đan dược cho Bạt ăn.

Xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~!

Sau khi ăn đan dược, òoàn thân Bạt chảy ra huyết dịch vô cùng tanh hôi, cốt cách nổ vang, nắm đấm bị Nhiếp Vân chặt đứt mọc dài ra nữa, cảnh tượng này chẳng khác gì nó chưa từng bị tổn thương.

Đan dược có thể làm người ta đứt chi trọng sinh, mỗi viên như vậy vô cùng trân quý, nhất là có thể giúp cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh khôi phục nắm đấm chỉ sợ viên đan dược đó là thánh phẩm.

Không hổ là tông chủ Kiếm Thần Tông, đại thủ bút!

- Kiếm Thần chi tâm, trước đây thật lâu ta đã nói nó là của ta, ngươi luyện hóa chẳng khác gì phán tử hình, như vậy...

Sau khi chữa xong thương thế trên người Bạt, Vân Huyên lần xoay người lại nhìn Nhiếp Vân, ánh mắt của nàng biến thành ngoan độc:

- Nếu như ngươi hiện tại biến thành Kiếm Thần chi tâm, giao Kiếm Thần Chi Kiếm và pho tượng tổ sư ra đây, ta còn có thể thả ngươi con đường sống.

Mặc dù nàng hận thiếu niên trước mặt như nước thủy triều, hận không thể giết hắn thật nhanh nhưng cũng không phải người làm việc nóng đầu, thực lực gia hỏa này không được nhưng lại có vô số thủ đoạn lợi hại, hơn nữa có được sư phụ Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh, cho dù mình đối phó cũng phải cẩn thận mới được.

Cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh thật sự quá đáng sợ, nếu như lại như lần trước, bị người ta giam cầm tại chỗ, nàng cảm giác nhục nhã không chịu nổi.

Tuy hiện tại có Bạt làm át chủ bài nhưng vẫn phải cẩn thận một ít, Hóa Vân Tông tích lũy nhiều năm như vậy, tứ đại trưởng lão là lão quái vật thành danh đại lục nhiều năm, khó bảo toàn không có át chủ bài mạnh hơn.

Chính bởi vì như thế, sau khi nàng chữa xong thương thế của Bạt mới nói ra lời này.

- Giao Kiếm Thần chi tâm, Kiếm Thần Chi Kiếm?

Nghe Vân Huyên nói thế, Nhiếp Vân làm sao không đoán ra kiêng kị của nàng.

- Giao ra cũng có thể, chỉ có điều ta sợ sau khi giao ra gặp lại sư phụ lão nhân gia không có biện pháp bàn giao mà thôi.

- Sư phụ ngươi ở đâu? Bảo hắn xuất hiện đi, ta không tin hắn có thể một mình một người tới Kiếm Thần Tông!

Vân Huyên cau mày.

- Ta cũng muốn bảo hắn đi ra nhưng phi thường đáng tiếc, hôm nay không được, ngươi cũng biết lão nhân gia làm người lả lướt phiêu dật, cho dù ta cũng không dễ dàng tìm được.

Nhiếp Vân khoát khoát tay.

Biết rõ nữ nhân này trời sinh tính đa nghi, ai cũng không tin, cố ý nói không tìm thấy sư phụ, hư tắc thì thực chi, kì thực hư chi, từ đó làm nàng sinh ra kiêng kị.

Đối thoại không nhiều lắm nhưng lời lẽ cực kỳ sắc bén.

- Ngươi không cần dùng lời này hù ta, đây là tế tự chi địa của Kiếm Thần Tông, cho dù sư phụ ngươi có nhiều át chủ bài hơn nữa cũng vô dụng, hôm nay ta muốn xem là kẻ nào có thể cứu ngươi!

Do dự một chút, trên mặt Vân Huyên mang theo dáng vẻ tức giận, xem ra nàng không muốn nói nhảm quá nhiều, quay đầu nhìn về phía cương thi vương giả

- Tổn thương trên người của ngươi đã tốt, còn không đi giáo huấn kẻ đã gây ra thương thế của ngươi một chút!

Tuy động thủ nhưng nàng vẫn lưu đường lui, lại cho Bạt ra tay, nếu như sư phụ Nhiếp Vân xuất hiện sẽ chiếu ứng thật tốt.

Rống!

Nghe được mệnh lệnh của Vân Huyên cho nên ánh mắt Bạt biến thành điên cuồng.

Nhìn thấy bộ dạng Bạt và ánh mắt âm lãnh của Vân, nội tâm Nhiếp Vân rùng mình, biết rõ đối phương thật sự muốn đánh chết chính mình, hắn quay đầu nhìn sang Diệp Kiếm Tinh

- Ta có nơi an toàn, ngươi đi vào trước đi.

Nói xong cũng không đợi đối phương trả lời, tinh thần hơi động liền thu hắn vào Tử Hoa động phủ.

Đối diện với nữ nhân tâm cơ thâm trầm như Vân Huyên, sức chiến đấu của cương thi vương giả mạnh hơn gấp mấy lần, Diệp Kiếm Tinh đã bị trọng thương, tốt nhất nên lưu hắn rong Tử Hoa động phủ tránh né tốt hơn nhiều.

Xử lý xong Diệp Kiếm Tinh, Nhiếp Vân âm thầm tập trung tinh thần sử dụng kiếm đạo đan điền, dùng Kiếm Thần chi tâm liên hệ với các bảo kiếm tổ tiên lưu lại và kiếm linh, lại phát hiện như chìm vào đáy biển không có tin tức.

- Quả nhiên chưởng giáo ấn lợi hại!

Biết rõ những kiếm linh này nhất định bị chưởng giáo ấn áp chế, sẽ không ra tay giúp đỡ mình nên nội tâm Nhiếp Vân lạnh lẽo.

Không nghĩ tới Kiếm Thần chi tâm đối kháng chưởng giáo ấn nhưng không địch lại.

Cũng khó trách, trước mặt quyền lực tuyệt đối, bất cứ tình nghĩa và kính sợ gì cũng không có tác dụng.

Vừa rồi có thể đối kháng với Bạt, nguyên nhân chủ yếu là mượn nhờ lực lượng anh linh tổ tiên trong tế tự chi địa, hiện tại không thể mượn nhờ chẳng khác nào mất đi một đại trợ lực, cũng không có lực chống lại đối phương.

- Sư phụ, ta xuất thủ trước!

Biết rõ không có biện pháp gì khác, hắn cũng không hề do dự, đột nhiên Nhiếp Vân nhìn sang một hướng sau đó hô to lên, hắn lật tay một cái, huyền ngọc chi kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó lại đâm thẳng vào Bạt.

Rống!

Nhìn thấy hắn công kích, Bạt lộ cười lạnh xem thường, vừa muốn ra tay đánh chết hắn tại chỗ, đã thấy trên lưng thiếu niên đột nhiên sinh ra đôi cánh, đôi cánh vỗ mạnh.

Hô!

Hắn lập tức cải biến phương hướng xuất hiện trước mặt Vân Huyên, hắn lập tức vận dụng một chiêu vô thượng đại kiếm thuật như mưa to gió lớn.

Công kích vừa rồi là hư chiêu, mục tiêu chủ yếu của Nhiếp Vân chính là Vân Huyên, chỉ cần có thể bắt lấy nàng thì tất cả không đáng lo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.