Nếu như cho Nhiếp Vân biết rõ mình thuận miệng nói ra thời gian, lại để cho phụ thân mơ màng như thế, nhất định sẽ trực tiếp hôn mê.
Lão quái vật sống hơn ba trăm năm, để cho ta ngụy trang thành người mười sáu mười bảy tuổi, một ngày không có việc gì, tu luyện tiến triển không lớn, ngụy trang nửa năm, khục khục, cho dù muốn, ta cũng phải có tính nhẫn nại này ah.
Nên thương nghị toàn bộ nói xong, phụ tử hai người mới từ hậu viện đi thẳng về phía trước.
. . .
Người Nhiếp Thiên chi nhánh hôm nay sắp muốn điên rồi, bởi vì đột nhiên thấy được một sự tình kỳ quái.
Lão gia trước kia cả ngày chỉ biết say rượu, chẳng biết tại sao không uống nữa, cùng thiếu gia cả ngày oán trời trách đất đi lại với nhau!
Thiếu gia một mực rất chán ghét lão gia, bình thường hai người không có nói hai câu liền nhất phách lưỡng tán, mà bây giờ lại đứng chung một chỗ cười cười nói nói.
Sao lại thế này? Không nhìn lầm a!
- Ngươi xem ánh mắt của lão gia thanh tịnh, một chút cũng không có say rượu. Hắn không điên a!
- Giống như không điên, là thiếu gia điên rồi.
- …
Thấy bộ dạng hai người thân mật, mọi người của chi nhánh hoài nghi hai người có phải một cái điên rồi hay không.
- Hừ, phế vật!
- Ngươi đi uống rượu của ngươi, uống ngon chết mới tốt!
Thời điểm mọi người kỳ quái, hai phụ thân vốn là đi cùng một chỗ rất vui vẻ, đột nhiên trợn mắt khiển trách, từng người thấy được phẫn nộ, xem thường từ trong mắt đối phương.
Mắng xong, hai người đều thở phì phì đi vào phòng của mình, ai cũng không có quay đầu lại.
- Ách, giống như không phải là thiếu gia điên, cũng không phải lão gia điên, mà là hai người đều điên rồi!
Thấy bọn họ mới vừa rồi còn hảo hảo, đột nhiên biến thành như vậy, mọi người rốt cục hiểu được, tất cả đều ngầm hiểu, lẫn nhau nhẹ gật đầu.
Lạc Thủy thành, ở chỗ sâu trong Nhiếp gia phủ đệ, một gian phòng hoa lệ, bảy tám người ngồi ngay ngắn trong đó, trên mặt đất quỳ một thanh niên toàn thân bừa bộn.
- Nói đi, đến cùng vì cái gì đả thương Nhiếp Siêu! Ta muốn nghe quá trình kỹ càng!
Ngồi ở giữa nhất, là một thanh niên mười bảy mười tám tuổi, khẽ vuốt tay ghế, thản nhiên nói.
Tuy ngữ khí của hắn không cường liệt, nhưng trong đó để lộ ra uy nghiêm làm cho người không dám phản kháng, tựa hồ vi phạm lời của hắn sẽ bị chế tài không cách nào ngăn cản!
- Hồi bẩm Nhiếp Cường thiếu gia, ta cùng Nhiếp Siêu đi Nhiếp Thiên chi nhánh thu tiền, sau khi bọn hắn thu tiền, Nhiếp Siêu không biết như thế nào con mắt đỏ lên, muốn chiếm những tiền này thành của mình, ra tay đánh lén với ta, kết quả bị ta thi triển tuyệt chiêu đả thương, ta biết tội, kính xin thiếu gia giơ cao đánh khẽ.
Thanh niên quỳ trên mặt đất, lên tiếng cầu khẩn!
Chấp pháp đệ tử Nhiếp Triêu Tinh!
Nhiếp Triêu Tinh bị Nhiếp Vân Tử Ngọ Ma Cốt Kình uy hiếp, không thể không dựa theo thoại ngữ mà Nhiếp Vân quy định giải thích, ôm toàn bộ tội lỗi lên đầu mình.
Nhớ tới Tử Ngọ Ma Cốt Kình, toàn thân liền đổ mồ hôi lạnh, hận không thể trực tiếp tử vong!
Quả nhiên như thiếu niên kia nói, mỗi ngày tử lúc buổi trưa liền đau đớn, xương cốt toàn thân tựa như có vô số dao thép đang không ngừng cọ xát, để cho mình sống không bằng chết!
Cũng bởi vì đau đớn uy hiếp, chấp pháp đội liên tục thẩm mình ba lượt, đều cắn chặt răng không dám nói ra sự thật!
Dù sao nghe khẩu khí Nhiếp Siêu vẫn chưa tỉnh lại, chỉ cần cắn chặt răng, vu khống hắn thấy hơi tiền nổi máu tham, mình vì tự bảo vệ mới ra tay, dựa theo tộc quy tối đa huỷ bỏ tu vi đuổi ra nội môn, còn có thể sống, nhưng nếu một mực bị Tử Ngọ Ma Cốt Kình kia tra tấn, không bằng chết đi coi như xong!
Liên tục dụng hình, mình cũng cắn chặt răng qua, nguyên lai tưởng rằng rất nhanh sẽ định án, không nghĩ tới hôm nay Nhiếp Cường thiếu gia sẽ đích thân thẩm vấn!
Nhiếp Cường thiếu gia là nhi tử của tộc trưởng, thiên phú lại là người nổi bật trong trẻ tuổi, dĩ nhiên là người thừa kế thứ nhất của gia tộc, không có nhân tuyển thứ hai, chấp pháp đội hiện tại do hắn chưởng quản!
- Nghe lời này, bằng tu vi Dưỡng Khí cảnh trung kỳ của ngươi liền đả thương Nhiếp Siêu, tuyệt chiêu rất lợi hại a, Nhiếp Trường Lâm, ngươi cùng Nhiếp Siêu thực lực tương đương, đều là Dưỡng Khí cảnh đỉnh phong, qua thử xem 'cao thủ' này đi!
Nhiếp Cường điểm nhẹ lấy lan can, phát ra thanh âm cạch cạch, thuận miệng phân phó một câu.
- Tuân mệnh!
Một thanh niên từ trên chỗ ngồi đứng lên, liếc nhìn Nhiếp Triêu Tinh quỳ trên mặt đất, cười hắc hắc, lộ ra vẻ dữ tợn:
- Thiếu gia, tại hạ có một yêu cầu quá đáng!
- Nói!
Nhiếp Cường thản nhiên nói.
- Ta là người ra tay không có nặng nhẹ, vạn nhất đánh chết tiểu tử này, kính xin thiếu gia không nên trách tội!
Nhiếp Trường Lâm chậc chậc lưỡi, nắm đấm phát ra tiếng giòn vang xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~.
- Có thể, nếu như ngươi đánh chết hắn, thì nói rõ tuyệt chiêu của hắn cũng không lợi hại, trước kia tất cả đều là nói dối, nói như vậy, chẳng những hắn chết, toàn bộ chi nhánh của bọn hắn đều chịu lấy trừng phạt!
Nhiếp Cường nói.
- Hắc hắc, vậy là tốt rồi!
Nhiếp Trường Lâm lần nữa nở nụ cười, tay phải đưa về phía trước, như niết con gà nhấc Nhiếp Triêu Tinh lên:
- Tiểu tử, sử dụng tuyệt chiêu của ngươi a, cho ta xem có bao nhiêu lợi hại!
- Ta…
Nhiếp Triêu Tinh không nghĩ tới Nhiếp Cường trực tiếp phái người động thủ với mình, sắc mặt lập tức trở nên vàng như nến.
Mình nào có tuyệt chiêu gì, Nhiếp Siêu là Nhiếp Vân đả thương, thật muốn cùng Nhiếp Trường Lâm động thủ, có thể tưởng tượng, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
- Như thế nào? Có phải sợ đánh chết ta hay không? Ngươi đã tự tin như vậy, ta liền động thủ trước rồi!
Thấy ánh mắt hắn khủng hoảng, Nhiếp Trường Lâm thét dài một tiếng, trực tiếp ra tay!
Răng rắc!
Còn chưa kịp phản ứng, Nhiếp Triêu Tinh liền kêu thảm một tiếng, cánh tay phải vỡ vụn, cả cánh tay kéo xuống.
- Ồ? Tuyệt chiêu của ngươi đâu? Nếu không thi triển, ta liền bóp nát toàn bộ tứ chi của ngươi, sau đó lại chậm rãi giết chết, dù sao thiếu gia đã nói, cho dù giết ngươi cũng không sao cả!
Một chưởng chấn vỡ một cánh tay của Nhiếp Triêu Tinh, khóe miệng của Nhiếp Trường Lâm hơi nhếch, bàn tay giơ lên, mắt thấy muốn lần nữa trảo xuống.
- Thiếu gia, ta sai rồi, bỏ qua cho ta đi…
Chứng kiến loại tràng diện này, Nhiếp Triêu Tinh ở đâu không biết kết quả, lập tức không do dự nữa, quỳ rạp xuống đất, dùng sức dập đầu.
Hung ác a, người thừa kế thứ nhất Nhiếp Cường hiển nhiên còn ác hơn Nhiếp Vân, cho dù Tử Ngọ Ma Cốt Kình khó chịu hơn nữa, khẽ cắn môi đã qua, nhưng chết, liền không còn gì nữa