Vô Tận Đan Điền

Chương 2577: Chương 2577: Tác dụng của Tứ Phương đỉnh. (Hạ)




- Nhiếp Vân đại nhân, tiếp đó chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Thiên đạo Cửu Thiên thế giới nhìn qua rồi hỏi.

Bây giờ đã giải quyết được vấn đề Cửu Thiên thế giới sụp đổ. Tiếp theo đó là làm thế nào mới có thể trà trộn vào Bích Hải Huyền Thiên. Chuyện này cần phải sắp xếp cho thật tốt.

- Tĩnh Tâm. Ngươi có thủ đoạn gia trì ý niệm trên người thiên đạo trên mà khiến cho người khác không nhìn ra được hay không?

Nhiếp Vân không có trả lời câu hỏi của hắn mà mở miệng hỏi Tĩnh Tâm một câu.

Mặc dù đối với thực lực của mình hắn rất là tự tin. Thế nhưng thiên đạo của Cửu Thiên thế giới vốn chỉ là một đạo ý thức. Nếu như lại gia trì ý niệm thêm vào, sẽ rất dễ bị người ta phát hiện ra. Nếu như đối phương là Chúa Tể bình thường thì cũng thôi đi. Thế nhưng nếu thật sự lợi hại như Kim Linh tiên tử nói. Sợ rằng điối phương sẽ rất dễ dàng phát hiện ra được vấn đề.

Bất quá, thủ đoạn của hắn không được, không có nghĩa là Tĩnh Tâm không làm được chuyện này.

Tĩnh Tâm có thực lực vượt xa hắn, hơn nữa bản thân nàng lại chính là một cỗ ý niệm, xử lý chuyện như vậy có lẽ càng thêm am hiểu so với hắn.

- Biện pháp thì ta có, bất quá ý niệm của ta và Chân Huyết vương quan kết hợp với nhau, không cách nào phân chia. Thế nhưng ta có thể đem một đạo linh hồn của chủ nhân, lại dùng phương pháp phong ấn đặc thù, phong ấn vào trong cơ thể thiên đạo!

Tĩnh Tâm nói.

- Phong ấn? Sẽ không bị phát hiện đó chứ?

Nhiếp Vân có chút nghi ngờ.

Đem linh hồn phong ấn vào bên trong cơ thể, chuyện này không có khó khăn quá lớn. Nhưng mà mọt khi phong ấn vào trong một đạo ý thức trong, có lẽ sẽ rất dễ bị phát hiện ra a.

Giống như giấu một vật trong đất vậy rất khó tìm. Thế nhưng nếu giấu vào trong nước thì lại rất dễ dàng bị phát hiện ra. Bản thân thiên đạo Cửu thiên chính là một đạo ý niệm, bên trong lại có thêm một đạo phong ấn, như vậy quá dễ bị đối phương nhìn ra được.

- Yên tâm đi, dùng thủ đoạn của ta, trừ phi là tự mình A Dục Vương tìm. Nếu không, bất kỳ người nào cũng không có cách nào phát hiện ra được.

Vẻ mặt Tĩnh Tâm tràn ngập tự tin.

- Ồ? Ngươi đã tự tin như vậy, vậy thì tốt!

Nhiếp Vân nở nụ cười, nói.&- Đây là một đạo phân thân của ta, bây giờ ta sẽ đưa linh hồn cho ngươi. Ngươi phong ấn nó vào trong cơ thể thiên đạo đi!

Thân thể khẽ nhoáng một cái, Nhiếp Vân thi triển Nhất Khí Hóa Tam Thanh. Một đạo phân thân xuất hiện ở trước mặt, linh hồn lập tức đi ra khỏi thân thể.

- Đại La Chư Thiên phong ấn!

Vẻ mặt Tĩnh Tâm nghiêm túc. Khác với bộ dáng cười đùa trước đó, bàn tay ngọc liên tục kết xuất thủ ấn, chợt đánh tới phía linh hồn của phân thân Nhiếp Vân.

Ầm!

Phân thân chỉ cảm thấy thân thể căng cứng, linh hồn lập tức bị một đạo phong ấn to lớn bao phủ vào bên trong. Sau đó linh hồn thu nhỏ lại thành một điểm giống như không tồn tại vậy. Linh hồn gào thét phóng về phía ý niệm thiên đạo.

Ông!

Phân thân Nhiếp Vân run run một cái, lập tức cảm thấy đã hoàn toàn dung hợp vào một chỗ với thiên đạo, giống như hai dòng nước chảy gặp nhau, tuy hai mà một vậy.

Hơn nữa, phân thân có thể mượn cảm giác thiên đạo, tầm mắt dung hợp. Có thể tùy tiện biết được tất cả tin tức phía ngoài.

- Thật là lợi hại!

Bổn tôn của Nhiếp Vân bên cạnh hai mắt trợn lên. Cho dù hắn sử dụng toàn bộ thủ đoạn, thiên nhãn, thiên nhĩ thậm chí là thiên cơ sư đều không có cách nào phát hiện ra được bên trong ý niệm thiên đạo dung hợp linh hồn của hắn.

- Phù!

Tĩnh Tâm thở ra một hơi, mặc dù phong ấn này nhìn đơn giản. Thế nhưng trên thực tế lại tiêu hao cực lớn, cho dù là nàng, dường như cũng cảm thấy thể lực đã tiêu hao hết. Trên trán tràn ngập mồ hôi.

- Chủ nhân. Làm như vậy mặc dù có thể khiến cho linh hồn phân thân của ngươi dung hợp, tiến vào trong cơ thể thiên đạo, nhưng mà vẫn có khuyết điểm. Đó là nếu như ta không ra tay, hoặc là thiên đạo diệt vong. Phần linh hồn này của người sẽ rất khó rời đi! Muốn dò xét được mọi vật, tìm Hỗn Độn Hàn tinh cũng không quá dễ dàng!

Điều chỉnh xong, Tĩnh Tâm khẽ nói.

Linh hồn và thiên đạo dung hợp, cũng có thể thuận lợi tiến vào Bích Hải Huyền Thiên, thế nhưng cũng chỉ là đi vào mà thôi!

Nếu đối phương đã tốn sức vất vả để bắt đi thiên đạo như vậy. Nhất định sẽ không thể nào để cho hắn tự do, không cẩn thận vừa mới tiến vào trong đó đã bị nhốt lại ở đó. Hoặc là sẽ bị phong ấn vào trong binh khí nào đó, ngay cả trốn cũng không có cách nào chạy trốn được!

Cho nên, làm như vậy, cho dù có lẻn vào được bên trong, biết được một ít chuyện. Thế nhưng linh hồn lại rất khó rời đi, chớ đừng nói là đi tìm Hỗn Độn Hàn tinh.

- Cũng đúng. . . Phải nghĩ ra biện pháp tốt hơn, chúng ta cùng nhau lẻn vào trong!

Nhiếp Vân cũng biết được điểm này cho nên mới chậm rãi nói.

Bất kể chỗ đó có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ có bổn tôn đi vào thì mới có thể tìm được cái gọi là Hỗn Độn Hàn tinh. Khi đó mới có thể làm cho thiên đạo và linh hồn của phân thân hắn đều có thể bình an trở về.

- Phải làhư thế nào mới có thể lẻn vào được đây?

Tĩnh Tâm nhíu mày mày.

Hang ổ của A Dục Vương, cao thủ nhiều như mây, muốn lẻn vào đó nào có dễ dàng như vậy?

Cho dù có may mắn lẻn vào, một khi bị phát hiện ra, tuyệt đối sẽ thê thảm vô cùng. Nếu muốn chạy trốn, như vậy sẽ rất khó khăn!

Cho dù Tu La vương là đệ đệ của ngươi. Thé nhưng hắn cũng không thể nào xông vào hang ổ của A Dục Vương cứu người đi được. Lại nói. . . Nếu đã gọi là hang ổ, nhất định sẽ phòng ngự sâm nghiêm, không có chủ nhân cho phép, những cường giả Phong vương khác muốn đi vào, nhất định sẽ không có dễ dàng như vậy!

Dù sao cường giả Phong vương chỉ đề phòng người có cùng cấp bậc với bản thân. Nếu như ngay cả hang ổ mà không đỡ nổ được những cường giả Phong vương khác, như vậy cũng không có bất kỳ chút ý nghĩa gì.

- Điểm này ta đã sớm nghĩ qua. Yên tâm đi, ta có biện pháp!

Nhiếp Vân nở nụ cười.

- Ồ?

Đám người Tĩnh Tâm dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía hắn.

- Đi ra đi!

Nhiếp Vân cũng không có giải thích, bàn tay khẽ run lên, Kim Linh tiên tử bị bắt lúc trước cùng với bà lão kia đã bị hắn ném ra ngoài.

- Linh hồn hiến tế, hoàn toàn thần phục ta. Như vậy ta có thể tha cho các ngươi không chết. Nếu không, bây giờ ta sẽ lập tức chém giết các ngươi!

Hắn cũng lười nói nhảm với đối phương, Nhiếp Vân nhìn về phía hai người rồi nhàn nhạt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.