Vô Tận Đan Điền

Chương 20: Chương 20: Tam đại đan điền. (Thượng)




- Năm cái đan điền, huyết thống hầu tộc thượng phẩm ! Khó trách Phùng Tiêu có thể trở thành quán quân giải đấu, thật lợi hại!

Bàn tay Nhiếp Vân khoác lên lưng Phùng Tiêu, giúp hắn mở ra năm miếng huyết thống nhân tử.

Năm miếng huyết thống nhân tử, năm đại đan điền!

Tuy vẫn kém hơn huyết thống Vương tộc thượng phẩm của cha hắn nhưng ở thành Lạc Thủy cũng đã nổi tiếng.

Ùng ục ục!

Năm đại đan điền đồng thời mở ra, chân khí trong cơ thể Phùng Tiêu cũng biến hóa. Nó sôi trào tựa nước sôi, không ngừng quay cuồng.

Một lát sau, chân khí hùng hậu mạnh mẽ bắn ra bên ngoài, đem một tảng đá trong nội viện nổ nát bấy.

Khí Hải Cửu Trọng Thiên đệ ngũ trọng Xuất Thể cảnh!

Không nghĩ tới mở ra đan điền, thực lực Phùng Tiêu cũng đột phá, đạt tới Khí Hải đệ ngũ trọng!

Đệ tứ trọng cùng đệ ngũ trọng là một đường ranh giới!

Một khi đạt tới đệ ngũ trọng chẳng khác nào tiến nhập giai đoạn cao cấp, tại thành Lạc Thủy cũng có địa vị nhất định.

- Đây là Vô tu thảo!

Cảm nhận được lực lượng trong cơ thể biến hóa, cùng với năm đại đan điền đang xoay tròn trong Khí Hải, Phùng Tiêu rốt cuộc hiểu người đứng trước mắt cũng không lừa gạt mình, hắn hưng phấn đưa một chậu hoa tới.

Trong chậu hoa là một cây có bảy màu, dưới ánh sao tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Vô tu thảo!

Phùng Tiêu vẻ mặt chân thành nói:

- Dược liệu này ta đạt được trong một di tích thượng cổ. Đại ân không biết sao trả hết, một cây Vô tu thảo cũng không thể trả xong. Nếu về sau Nhiếp huynh cần gì có thể tìm tới ta, Phùng Tiêu tuyệt sẽ không chối từ!

- Ha ha, Phùng huynh khách khí. Ta giúp huynh vì cảm thấy huynh hợp tính ta. Sau này chúng ta ngang hàng luận giao, khách khí như thế lại có vẻ có chút lạnh nhạt rồi...

Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, tiếp nhận Vô tu thảo. Hắn vốn muốn tiếp tục khách khí một câu, đột nhiên cảm thấy pháp quyết vô danh trong cơ thể khẽ run lên...

Vậy mà động!

Trước kia, lúc tu luyện, pháp quyết vô danh vẫn không nhúc nhích giống như khuyết thiếu động lực, hiện tại đột nhiên động, không lẽ gốc Vô tu thảo này sẽ giúp hắn tiến hóa huyết mạch?

Nếu thật như vậy thì phát tài rồi!

Huyết thống nhân tử càng nhiều, tốc độ tu luyện càng nhanh. Chỉ cần có thể liên tục không ngừng cải thiện huyết mạch, vậy việc mạnh hơn kiếp trước là điều không khó!

Ý thức được điểm ấy Nhiếp Vân khó có thể che dấu hưng phấn trong lòng!

- Nhiếp huynh giúp ta mở ra huyết thống nhân tử, là ân đức tái sinh. Gia tộc chúng ta đặc biệt đưa lệnh bài truyền tin này, nếu như có việc gì cần đến ta, trực tiếp đem tin tức truyền đi thì ta sẽ biết!

Không biết Nhiếp Vân đang trầm tư suy nghĩ, Phùng Tiêu lập tức đưa ra một lệnh bài.

Trên mặt lệnh bài có phù văn vờn quanh, văn tự Yêu tộc chằng chịt. Nhìn cái đã biết là bắt chước phương thức của Yêu tộc.

Yêu tộc có rất nhiều thủ đoạn không lường trước được. Nhân loại chiến đấu cùng chúng một thời gian, cũng tham khảo được không ít bí truyền. Lệnh bài đưa tin chính là như vậy. Một người một khối, chỉ cần đưa tin tức vào, đối phương lập tức nhận được, vô cùng thuận tiện.

- Phùng huynh đã có lòng, ta từ chối thì bất kính !

Bỏ qua suy nghĩ vẩn vơ, Nhiếp Vân nhận lấy.

- Nhiếp huynh khách khí! Huyết thống nhân tử mở ra, thực lực của ta đã đạt tới đệ ngũ trọng, cũng nên thu hồi quyền lợi của ta, cáo từ!

Thấy Nhiếp Vân tiếp nhận lệnh bài, Phùng Tiêu nhẹ nhàng thở ra, liền ôm quyền chào từ biệt.

Phùng Tiêu là người thừa kế duy nhất của Phùng gia, địa vị cực cao. Mấy năm gần đây, bởi vì huyết thống nhân tử không thể mở ra, hắn đã bị không ít kẻ nghi ngờ cùng thừa cơ làm loạn, tước đoạt không ít quyền lợi. Hiện tại huyết thống nhân tử đã mở, năm đại đan điền xoay tròn, cũng là lúc hắn dẹp bỏ rác rưởi trong tộc rồi!

- Cáo từ!

Từ thái độ Phùng Tiêu mà nói thì hắn là người trọng tình trọng nghĩa, một khi hắn có quyền thế càng lớn thì sẽ có trợ giúp càng lớn. Bởi vậy, Nhiếp Vân cũng không ngăn trở.

Vèo!

Phùng Tiêu nghiêng người lướt đi. Chốc lát, hắn đã biến mất trong đêm tối.

- Nhìn xem Vô tu thảo này là chuyện gì cái đã.

Thấy hắn đã đi xa, Nhiếp Vân vội vàng mang Vô tu thảo vào phòng, khoanh chân ngồi ở trên giường cẩn thận nghiên cứu.

- Hử? Hình như thứ khiên pháp quyết vô danh xoay tròn là chậu hoa thì phải.

Nghiên cứu một hồi, Nhiếp Vân rốt cục phát hiện không đúng.

Linh tính Vô tu thảo ngàn năm còn lớn hơn Bồng Hinh Tuyết Liên ngàn năm. Nếu thế thì loại dược liệu có linh tính như nó không thể sống ở trong chậu được, nó chắc chắn sẽ chạy trốn!

Nhưng Vô tu thảo bây giờ chẳng những ở trong chậu hoa, mà còn sống vô cùng thoải mái. Sao có thể không kì quái được.

Chẳng lẽ cái chậu hoa này là kiện bảo bối?

Trong nội tâm khẽ động, Nhiếp Vân đem Vô tu nhấc lên,và bắt đầu nghiên cứu.

Dưới đáy chậu hoa này viết vài cái chữ to. Cũng không phải ngôn ngữ mà hắn biết, cũng không phải văn tự Yêu tộc, từng cái đều rõ ràng công chính, mang theo vô tận uy nghiêm!

Bàn tay hắn để gần mấy chữ đó, pháp quyết vô danh trong cơ thể lại khẽ động, tốc độ đột nhiên tăng lên không ít!

- Xem ra pháp quyết vô danh đột nhiên vận hành có liên quan tới chúng….

Thấy thế, Nhiếp Vân rốt cục hiểu được. Hắn nhẹ nhàng đặt bàn tay lên chữ viết, nhờ lực lượng ẩn chứa trong đó chậm rãi vận chuyển pháp quyết.

Vù vù!

Pháp quyết vô danh xoay tròn, lập tức xuất hiện cảm giác đặc thù trải qua trước kia. Trong Khí Hải của hắn kim quang lập loè, lạch cạch! Lạch cạch! Hai huyết thống thừa số đột ngột xuất hiện rồi dần lớn lên.

- Hai cái?

Thấy trong đan điền đột nhiên xuất hiện hai quả huyết thống nhân tử, Nhiếp Vân lại càng hoảng sợ!

Hắn vốn tưởng vận chuyển pháp quyết vô danh dù có thể diễn sinh huyết thống cũng phải dần dần nhiều ra từng cái, ai ngờ lại đột nhiên tăng thêm hai cái!

Xuất hiện hai quả huyết thống nhân tử, vậy hắn giờ đã giống như kiếp trước, có ba cái đan điền! Tương đương với có được ba cái động cơ, tốc độ tu luyện làm sao có thể không nhanh ?

Xoẹt xoẹt~!

Xoẹt xoẹt~!

Hai cái huyết thống nhân tử triệt để thành hình, pháp quyết vô danh lại ngừng động.

Trợn mắt nhìn thoáng qua chậu hoa trên tay, vẻ mặt Nhiếp Vân cổ quái.

Những chữ huyền ảo trước kia chẳng biết lúc nào đã biến mất sạch sẽ. Toàn bộ chậu hoa đã không còn khí tức uy nghiêm lúc trước, giống như nháy mắt đã biến thành một thứ vô dụng.

- Có lẽ Vô tu thảo ngàn năm có thể trồng ở đây cũng vì những văn tử cổ quái kia.

Vừa cẩn thận nghiên cứu một hồi, Nhiếp Vân thầm nghĩ.

Vô tu thảo sở dĩ có thể trồng trong chậu hoa nhỏ, khẳng định có liên quan đến những văn tự cổ quái kia. Nếu không, chỉ sợ nó cũng không ở yên đó mà đã sớm trốn đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.