Vô Tận Đan Điền

Chương 36: Chương 36: Thái độ của Trần gia. (Hạ)




Trần Đồng Sinh cáo già, mấy câu liền nói lợi ích được mất nhất thanh nhị sở.

- Đúng rồi, Tinh nhi, vừa rồi đấu giá Trường Giang Tam Điệp Lãng kia, ngươi có lặng lẽ sao ra hay không?

Dựa theo đạo lý, phòng đấu giá là không cho phép sao vật phẩm bán đấu giá, nhưng phòng đấu giá là của Trần gia, bọn hắn làm, chỉ cần không có ai bắt, thì sẽ không có người nói cái gì.

- Hồi bẩm phụ thân, sau khi ta bắt được ngọc bài, vừa ra liền lặng lẽ sao ra, là cái này.

Trần Tinh nói xong đưa qua một truyền công ngọc bài.

- Ân, không tệ, võ kỹ Quý tộc thượng phẩm, Trường Giang Tam Điệp Lãng, ha ha, có bộ võ kỹ này, thực lực tổng thể của Trần gia chúng ta tuyệt đối có thể lần nữa tăng trưởng một mảng lớn!

Tiếp nhận ngọc bài, tinh thần quét qua, Trần Đồng Sinh nhịn không được cất tiếng cười to!

Cười xong, Trần Đồng Sinh nhìn về phía trưởng lão mới vừa phát biểu:

- Trần Nhiên, lệnh tộc nhân đuổi bắt hai người kia rút về, ngươi lớn tuổi rồi, về sau liền chuyên môn dưỡng lão, không nến đi quản sự tình gia tộc nữa!

- Vâng!

Trần Nhiên trưởng lão biết rõ tộc trưởng triệt bỏ tất cả quyền lợi của mình, tuy trong nội tâm không cam lòng, nhưng cũng biết không cách nào phản kháng, gật gật đầu, vẻ mặt uể oải.

Một gia tộc một thế lực muốn kéo dài không suy, nhất định phải loại phế vật, thay người thích hợp hơn, nếu không, chỉ biết không ngừng lui về phía sau, cuối cùng nhất đi hướng diệt vong!



- Thiếu gia, ta đã điều tra rõ ràng, hai người ở lầu hai phòng số 17 là ngoại nhân, phân biệt có thực lực Khí Hải đệ tứ trọng sơ kỳ, trung kỳ!

- Khí Hải đệ tứ trọng sơ kỳ, trung kỳ? Nguyên lai chỉ là hai nhà quê có tiền, thiếu gia, loại rác rưởi này không cần ngươi ra tay, ta một người liền có thể giết!

Hai người Nhiếp Vân biến mất không lâu, ba bóng người liền từ phía sau xuất hiện, trong đó hai cái cười nói với thanh niên phía trước.

Ba người này đúng là bọn người Dương Tuấn mà Trần Đồng Sinh nói!

- Ta cũng căn bản không có coi bọn họ trở thành đối thủ, hai rác rưởi mà thôi, ở Lạc Thủy thành cũng dám hao tổn mặt mũi của ta, ta sẽ để cho bọn hắn hối hận đi vào thế giới này!

Dương Tuấn từ trong nổi giận tỉnh táo lại, hai mắt lóe ra một đạo hào quang âm lãnh.

Đấu giá hội còn không có triệt để chấm dứt, ba người bọn họ liền giấu ở bên cạnh lầu hai phòng số 17, thấy người ở trong vừa ra liền lặng lẽ theo đuôi.

Nguyên lai tưởng rằng có thể lấy ra nhiều ngân lượng như vậy, phòng này sẽ là đại nhân vật nào, lại không nghĩ rằng chỉ là hai tiểu lâu la chưa từng gặp mặt, thực lực cũng không có gì đặc biệt!

Dương Tuấn không dám phát tiết lửa giận lên phòng đấu giá, đành phải trút cừu hận lên hai người này, thấy thực lực của bọn họ lại thấp, làm sao có thể buông tha!

Ngươi không phải có tiền sao? Ngươi không phải mua Liệt Diễm Phủ đi sao? Ta chỉ cần giết bọn ngươi, cái gì cũng là của ta!

- Đó là tự nhiên, hai đồ vật không biết trời cao đất rộng mà thôi, ở Lạc Thủy thành dám đắc tội thiếu gia, đó là sống thiếu kiên nhẫn! Thiếu gia, ta có một đề nghị, qua một hồi chúng ta bắt lấy bọn hắn, trước không giết, đánh gãy tay chân của bọn họ, sau đó lại để cho hắn quỳ trên mặt đất, tươi sống tra tấn!

- Đánh gãy tay chân quá tiện nghi bọn hắn rồi, phải lấy cái vạc nước, gọt bọn chúng thành côn, mỗi ngày dùng nước muối ngâm, hô một tiếng gia gia liền cho ăn chút gì đấy, nếu không liền bỏ đói.

Hai người Dương Lâm cười hắc hắc, trong giọng nói tràn ngập ác độc.

Nghe ngữ khí nhẹ nhõm của bọn hắn, tựa hồ loại sự tình này đã làm qua nhiều lần.

- Dương Lâm nói không sai, gọt thành côn dùng nước muối ngâm, đích thật là biện pháp tốt, bất quá, bọn hắn có thể có nhiều tiền như vậy, khẳng định có phương pháp kiếm tiền, nếu như có thể làm nô lệ của ta, cam nguyện hiệu lực cho ta, không ngại thả bọn họ một lần!

Dương Tuấn hất ống tay áo lên, trong lời nói vô cùng rộng lượng.

- Thiếu gia thật sự là khoan hậu, chiêu hiền đãi sĩ! Nếu như cho bọn hắn biết rõ loại suy nghĩ này của thiếu gia, chỉ sợ sẽ cao hứng chết mất!

Dương Lâm vội vàng vuốt mông ngựa.

- Đúng rồi, bọn hắn đạt được Liệt Diễm Phủ có thể đã thành công luyện hóa hay không? Tuy tu vi của bọn hắn đều không được tốt lắm, nhưng nếu triệt để luyện hóa Liệt Diễm Phủ mà nói, vẫn là rất khó giải quyết!

Thuộc hạ thứ hai đột nhiên nhớ tới cái gì hỏi.

- Luyện hóa Liệt Diễm Phủ? Nói đùa gì vậy! Liệt Diễm Phủ là binh khí Hầu tộc thượng phẩm, chỉ bằng bọn hắn, Khí Hải đệ tứ trọng sơ kỳ, trung kỳ rác rưởi, có thể ở trong thời gian ngắn như vậy luyện hóa? Hiện tại cầm đao ở trong tay, chỉ sợ còn cảm thấy quá nặng, có chút vướng bận đây này!

Dương Tuấn tràn đầy tự tin.

- Đúng vậy, vẫn là thiếu gia lợi hại, một câu phá huyền cơ, để cho ta lo lắng vô ích!

Thuộc hạ thứ hai nở nụ cười.

- Đó là tự nhiên, ngươi không suy nghĩ thiếu gia là ai, năm nay hai mươi hai tuổi thì đến Khí Hải đệ ngũ trọng sơ kỳ, một trong các thiên tài đỉnh phong nhất của Lạc Thủy thành, chúng ta có thể so sánh sao?

Dương Lâm nở nụ cười một tiếng, tiếp tục thổi phồng.

- Tốt rồi, đều đừng nói nữa, hai người kia đã ra khỏi thành, chúng ta nhanh đuổi theo! Ngàn vạn không thể để cho bọn hắn chạy!

Đánh gãy hai thuộc hạ mã thí tâng bốc, Dương Tuấn hất tay, tháo chạy về phía trước.

- Rốt cục vứt bỏ những người khác của ba đại thế gia, Dương Tuấn, hi vọng ngươi đừng hối hận!

Vừa ra phòng đấu giá, Nhiếp Vân đã biết rõ chí ít có bốn năm tốp người ở đằng sau mình, bất quá hắn cũng không bối rối, kiếp trước cừu gia nhiều lắm, từng chuyên môn học qua phương pháp phản truy tung, trải qua xác nhận phương vị của đối thủ, rất dễ dàng liền vứt bỏ những người khác, chỉ để lại ba người Dương Tuấn theo ở phía sau.

Loại kỹ năng bị mấy sóng người đồng thời theo dõi, còn có thể cố ý vứt bỏ mấy sóng trong đó, đối với những người khác mà nói quả thực không thể tưởng tượng nổi, nhưng ở trên người Nhiếp Vân lại dễ dàng liền hoàn thành.

- Tốt rồi, chính là chỗ này!

Vứt bỏ những người khác, Nhiếp Vân mang theo Dương Ngạn đi vào một rừng rậm ngoài thành, ngừng lại, nơi này là khe núi, hiện tại lại đêm khuya, là địa điểm giết người cướp của rất tốt.

- Thực lực không được tốt lắm, tốc độ chạy trốn ngược lại không chậm, nếu như không phải ta am hiểu cách truy tung, chỉ sợ thật để các ngươi chạy thoát!

Vừa dừng lại, chợt nghe sau lưng hừ lạnh, chung quanh đi ra ba bóng người.

- Dương Tuấn?

Dương Ngạn cũng không biết theo dõi mình là ai, lúc này chứng kiến lại là ca ca cùng cha khác mẹ, không khỏi sững sờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.