Vô Tận Đan Điền

Chương 3276: Chương 3276: Thâm đàm (hạ)




Mượn loại binh khí cấp bậc này, mình lại thân ở trong nội bộ binh khí, muốn chiến thắng, đúng là không thể nào!

- Mặc dù có ta và Tam Tế Ty áp chế Đại Tế Ty khống chế Kiếm Linh Cốc, hắn vẫn có quyền hạn cực lớn, nắm giữ sáu mươi phần trăm lực lượng! Ta chỉ có hai mươi lăm phần trăm... đối kháng hắn, còn không làm được!

Lục Vân Tử lắc đầu.

- Sáu mươi phần trăm?

Nhiếp Vân minh bạch.

Một món Thần khí, có sáu mươi phần trăm lực khống chế, thì đồng nghĩa với nắm đại quyền, Nhị Tế Ty, Tam Tế Ty cộng lại mới chỉ nắm trong tay bốn mươi phần trăm còn dư lại, khó trách quyền lợi nhỏ.

- Dĩ nhiên, mặc dù lực chưởng khống của chúng ta nhỏ, nhưng một khi Đại Tế Ty vận dụng lực lượng của Kiếm Linh Cốc, chúng ta vẫn có thể cảm thấy được, hoàn toàn có thể trước thời hạn tiến hành ngăn trở, lo lắng của ta là... Hắn không dùng cái này, mà dùng Kiếm Thị đối phó ngươi!

Lục Vân Tử lộ ra vẻ lo lắng.

- Kiếm Thị? Kia là cái gì?

- Kiếm Thị là năm đó Lục Hi Đại Đế lưu lại khôi lỗi đặc thù, tổng cộng bốn cái, mỗi một cái có sức chiến đấu vượt qua Hoàng cảnh viên mãn, bốn người liên hiệp, nửa bước Đế cảnh cũng không nhất định có thể thắng được! Kiếm Thị chỉ nghe Đại Tế Ty ra lệnh, nếu như phái bọn chúng tiến hành đánh lén ngươi, khẳng định không cách nào ngăn cản! Ngay cả ta, nếu như không dùng tới lực lượng Kiếm Linh Cốc, cũng không cách nào thắng được!

Lục Vân Tử nói.

Nhiếp Vân minh bạch.

Nếu những Kiếm Thị này là Lục Hi Đại Đế lưu lại, khẳng định không đơn giản.

Nửa bước Đế cảnh lợi hại hay không hắn không biết.

Nhưng thực lực của lão giả do huyết dịch Lục Hi biến ảo, thì không phải là hắn có thể chống lại!

Nếu không phải Linh Lung Trân Châu Tháp cùng Lục Hi Lệnh, hắn ngay cả năng lực chống cự cũng không có, sẽ bị chém giết tại chỗ!

Đây chính là chênh lệch!

Mặc dù giới vực dung hợp rất lợi hại, nhưng dù sao chẳng qua là hình thức ban đầu, còn không có đột phá Hoàng cảnh, kém những người kia quá lớn.

Hoàn toàn là cảnh giới nghiền ép, không có phương pháp đền bù.

- Cho nên, ngươi ở lại chỗ này, chờ vào nội cốc lại nói! Tùy tiện đi ra ngoài, một khi hắn lặng lẽ ra tay với ngươi, ta cũng không thể làm gì!

Lục Vân Tử đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ thành khẩn:

- Ta biết, ngươi có thể có không ít thủ đoạn, cũng không sợ hắn trả thù, nhưng hết thảy vì tiến vào nội cốc! Vì người của Kiếm Linh Cốc chúng ta có thể sớm ngày đi ra ngoài! Ta coi như ở chỗ này van ngươi!

- Nhị Tế Ty vạn lần không thể! Kiếm Linh Cốc nhiều tiên hiền như vậy cũng không làm được, ta và Nhiếp Đồng cũng chưa chắc có thể thành, dù sao Kiếm Đạo Đại Đế thực quá xa vời, bất quá, Nhị Tế Ty yên tâm, chỉ cần ta và đệ đệ đi vào nội cốc, nhất định đem hết toàn lực, không cô phụ tiền bối tín nhiệm!

Nhiếp Vân ngăn Lục Vân Tử lại, trịnh trọng nói.

Mặc dù rất tự tin ở phương diện tu luyện, nhưng Đại Đế cách bọn họ quá xa, vô số thiên tài Thần giới cũng kẹt ở một bước cuối cùng, không cách nào siêu thoát, hắn không tin mình có thể làm được!

Bất quá, hắn cũng có thể hiểu được cảm thụ của Nhị Tế Ty.

Kẹt ở Kiếm Linh Cốc không biết bao nhiêu năm, một lòng khát vọng ra ngoài, không biết bao nhiêu năm mới xuất hiện một người ngoại lai thông qua Kiếm Linh Tháp tầng chín, đổi thành ai cũng sẽ ôm hy vọng rất lớn!

- Ân...

Nghe được hắn cam kết, Nhị Tế Ty hài lòng gật đầu, đang muốn nói tiếp, bên ngoài một trận tiếng bước chân dồn dập truyền tới.

- Nhị Tế Ty...

Lục Siêu đi tới, nhìn Nhị Tế Ty một cái, lại nhìn Nhiếp Vân một cái, muốn nói lại thôi, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

- Thế nào?

Biết Lục Siêu luôn luôn trầm ổn, bộ dáng này, nhất định là xảy ra chuyện, Nhị Tế Ty cũng không trách cứ mà nhìn tới:

- Chuyện gì nói thẳng là được, không cần băn khoăn!

- Vâng...

Lục Siêu gật đầu:

- Bên ngoài... Bên ngoài... mấy vị trưởng lão Lục Bác tới, muốn chúng ta giao Nhiếp huynh ra...

- Lục Bác? Người này ngại mất mặt còn chưa đủ sao?

Nhị Tế Ty nhíu mày.

- Để cho ta đi ra ngoài? Lục Bác này là ai ?

Nghe được có liên quan tới mình, Nhiếp Vân nhìn qua.

- Lục Bác là trưởng lão Kiếm Linh Cốc, cũng là thân gia gia của Lục Đào!

Nhị Tế Ty nói.

- Gia gia của Lục Đào?

Ánh mắt của Nhiếp Vân lạnh như băng.

Mình đánh Lục Đào sinh tử không biết, tu vi tẫn phế, gia gia hắn tìm tới, khẳng định không có chuyện gì tốt.

- Trưởng lão, ngươi không thể vào...

- Nghe nói hung thủ đả thương cháu ta đến chỗ ngươi, Nhị Tế Ty, có phải ngươi nên cho chúng ta một câu trả lời hay không? Chẳng lẽ muốn giữ gìn người ngoại lai này?

Đang nói chuyện, bên ngoài truyền tới một trận huyên náo, ngay sau đó mấy bóng người đi nhanh tới.

Một tên hộ vệ liều mạng muốn ngăn đối phương, nhưng mấy người thế tới rào rạt, hắn không có tư cách, nên không dám cưỡng ép ngăn trở.

- Tốt lắm, ngươi đi xuống trước đi!

Biết tên hộ vệ này không dám ngăn đối phương, Nhị Tế Ty khoát tay một cái.

Hộ vệ như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài.

Đại lão tranh đấu, người như hắn không dám dính vào quá nhiều.

- Lục Bác trưởng lão, cân nhắc quyết định như thế nào ở nghị sự điện chúng ta đã thương nghị qua, ngươi cưỡng ép xông vào phủ đệ của ta, là có ý gì?

Để cho hộ vệ rời đi, Nhị Tế Ty nhìn về phía mấy người vọt tới, sắc mặt trầm xuống.

Có thể cùng Đại Tế Ty tranh đấu nhiều năm như vậy không rơi xuống hạ phong, cũng là một người làm việc quyết đoán.

- Có ý gì? Trong lòng ngươi nên biết! Cho dù cháu của ta có lỗi, nhưng tội không đáng chết, hạ nặng tay đánh hắn như vậy, tu vi gì cũng không có, cái này đã vượt qua giới hạn tỷ đấu! Ta tới đây, chỉ muốn tìm người ngoại lai kia hỏi một chút...

Lão giả nói chuyện, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân, ánh mắt mang theo lạnh lùng:

- Ngươi hẳn là Nhiếp Vân đi, ngươi làm như vậy, là đang cười nhạo Kiếm Linh Cốc chúng ta không ai sao?

- Kiếm Linh Cốc là Lục Hi Đại Đế sáng chế, ta bội phục cũng không kịp, làm sao có thể cười nhạo?

Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười một tiếng.

Lục Hi Đại Đế, có thể lấy Kiếm Đạo thành tựu Đại Đế, vô luận thực lực hay địa vị, ở thời kỳ thượng cổ, cũng coi như đứng đầu, hắn rất bội phục, cũng không có ý tứ xem thường Kiếm Linh Cốc.

- Bội phục không kịp? Miệng lưỡi giảo hoạt! Nếu như không cười nhạo Kiếm Linh Cốc chúng ta không người, chính là không coi những lão gia hỏa chúng ta ra gì, thức thời, lập tức nói xin lỗi, sau đó tự đoạn kinh mạch, phế tu vi, chúng ta có thể không nhắc chuyện cũ, nếu không... Hôm nay cho dù có Nhị Tế Ty che chở, chúng ta cũng để cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!

Lục Bác trưởng lão quát lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.