Vô Tận Đan Điền

Chương 2855: Chương 2855: Thẩm vấn




Cho dù thân là cường giả Vương cảnh, vẫn không nhịn được lên tiếng rên rỉ.

- Khôi phục!

Xương vỡ vụn xong, “Lương Tấn” trước mắt nhẹ nhàng quát, thanh niên quần áo xốc xếch cảm thấy xương vỡ trên người trong nháy mắt hoàn toàn khôi phục, giống như trước đó đau đớn, chẳng qua là nằm mơ...

Bất quá, một lát sau, liền biết không phải nằm mơ, bởi vì xương vừa mới khôi phục lần nữa vỡ vụn, đau đớn để cho hắn hỏng mất lần nữa đánh tới.

Đối phương lại cắt đứt toàn bộ, sau đó chữa khỏi, lại đánh gãy...

- Ngươi rốt cuộc là người nào, đáng ghét... Ta là người của Xích Tiêu Sơn, ngươi đối với ta như vậy, Xích Tiêu Sơn tuyệt sẽ không bỏ qua ngươi...

Biết mục đích của đối phương, đôi môi của thanh niên bị cắn rách, điên cuồng gào thét.

- Phải không? Ta rất muốn biết Xích Tiêu Sơn làm sao không bỏ qua cho ta!

Đối với hắn uy hiếp, Nhiếp Vân không thèm để ý, tinh thần động một cái, lần nữa đánh nát xương cốt.

Đối phó người như vậy, bất kỳ thủ đoạn tàn nhẫn nào cũng là nhẹ.

- Chết đi...

Ánh mắt dử tợn, thanh niên giùng giằng trở tay, một ngọc phù vỡ vụn, một thủ ấn đột nhiên xuất hiện.

Bàn tay này lớn chừng mười mấy trượng, giống như một ngọn núi to đạp phá hồng hoang lao tới. Mới vừa xuất hiện, thế giới nạp vật liền xuất hiện vô số liệt ngân.

- Quả nhiên có át chủ bài...

Nhiếp Vân cũng không kinh ngạc, một màn này cũng ở trong dự liệu của hắn.

Người của Đội chấp pháp, cơ hồ là đệ tử của thế lực lớn, hơn nữa nhiều năm đốt giết cướp bóc như vậy, khẳng định có không ít thứ tốt, loại ngọc phù công kích này, trước liền đoán được.

Ngọc phù sinh ra bàn tay, lực lượng có thể so với Vương cảnh viên mãn toàn lực công kích, ở bên ngoài, chỉ có thể trốn tránh, nhưng ở trong thế giới nạp vật, căn bản không cần!

Ngọc bài phong ấn chẳng qua là lực lượng, không có trí tuệ, cho dù có thể phá nát không gian của thế giới nạp vật, nhưng không thể nào phá hư căn nguyên, vì vậy vẫn sẽ bị thế giới nạp vật chế ước.

- Định!

Thời điểm bàn tay hạ xuống, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn một cái, miệng phun ra một chữ.

Ông!

Một trận nổ ầm dồn dập, bàn tay uy lực cực lớn giống như trong nháy mắt bị đóng băng một nửa, ngừng ở giữa không trung, không nhúc nhích.

- Trở về!

Lần nữa lên tiếng, một màn trước mắt giống như được tua lại, bàn tay nhanh chóng nhỏ đi, cuối cùng bị một cổ lực lượng vô hình áp chế, ngọc phù bể tan tành cũng khôi phục như lúc ban đầu...

- Cái này...

Thanh niên điên rồi.

Một màn này, vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, cho dù là giới vực của cường giả Hoàng cảnh, cũng không thể nào làm được điểm này!

Lần nữa khôi phục ngọc phù nổ tung, một kích toàn lực của Vương cảnh viên mãn hình thành lực lượng bị phong ấn... Người trước mắt này rốt cuộc là quái vật gì? Lại làm sao làm được?

- Có thể không trả lời, nhưng ta sẽ để ngươi chịu đựng thống khổ lớn nhất trên thế giới này!

Bàn tay trảo một cái, nắm lấy ngọc phù, Nhiếp Vân ngẩng đầu lên nói.

- Ngươi...

Thân thể của thanh niên bắt đầu run rẩy.

Mới vừa rồi còn chưa sợ, thấy một màn không thể tưởng tượng nổi như vậy, đã từ nội tâm tan vở.

Hắn biết đối phương nói là thật, ngay cả xương vỡ cũng có thể trong nháy mắt khôi phục, chỉ cần đối phương nguyện ý, mình không có bất kỳ lực lượng nào phản kháng.

- Ta nói... Ta tên Tào Văn, là người của Xích Tiêu Sơn...

Tào Văn không kiên trì nổi nữa, trực tiếp mở miệng.

- Rất tốt, ta hỏi ngươi cái gì, ngươi trả lời cái đó, nếu để ta phát hiện có nửa câu nói láo, sẽ cho ngươi chịu đựng thống khổ còn mạnh hơn gấp mười lần bây giờ!

Thấy đối phương chịu nói, Nhiếp Vân ngưng hành hạ, mở miệng hỏi:

- Ba ngày trước, có phải các ngươi bắt một phi thăng giả, là một thanh niên, thực lực Vương cảnh thượng phẩm!

Sở dĩ không có giết người này, mục đích chính là vì dò xét tung tích của đệ đệ, tầng ba dưới đất vô cùng lớn, lại có vô số trận pháp, không biết đệ đệ ở địa phương nào, tùy tiện xông loạn mà nói, chỉ biết lâm vào trong đó.

- Phi thăng giả Vương cảnh thượng phẩm... có, bắt được một cái, giống như tên Nhiếp Đồng, đi cùng người của Phổ Thiên hoàng triều tiến vào Hỏa Thần thành!

Tào Văn nói.

- Rất tốt!

Nghe hắn nói ra tung tích của đệ đệ, Nhiếp Vân thở phào nhẹ nhõm:

- Hắn bây giờ ở đâu?

- Hắn... Bây giờ không có ở nơi này...

Sắc mặt của Tào Văn khó coi.

- Không có ở đây?

Nhiếp Vân híp mắt lại.

- Phi thăng giả có thể ở thế giới của mình, đạt tới Vương cảnh, mỗi một cái đều có thiên phú đáng sợ, người như vậy có thể bán ra giá tiền cao, cho nên...

Tào Văn nói đến đây, thanh âm càng ngày càng thấp, lộ ra sợ hãi nồng đậm.

Người trước mắt này tốn hao cái giá lớn như vậy tới đây, nhất định là vì tìm phi thăng giả kia, nếu như cho hắn biết người muốn tìm, đã bị trói đưa đến chỗ đó, kết quả của hắn khẳng định không tốt lắm.

- Cho nên cái gì?

Quả nhiên, sắc mặt của “Lương Tấn” trước mắt trầm xuống, từng đạo sát khí như cuồng phong bạo vũ dật tán ở toàn bộ không gian, giống như tùy thời sẽ xé hắn thành mảnh vụn.

- Đám người đội trưởng đã... giải phi thăng giả này đến phòng đấu giá, chuẩn bị đấu giá...

Do dự một chút, Tào Văn nói.

- Bán đấu giá?

Nhiếp Vân siết chặc quả đấm.

- Vâng... phi thăng giả có thể đạt tới Vương cảnh liền không thấy nhiều, đạt tới Vương cảnh thượng phẩm càng đáng sợ hơn, đội trưởng hy vọng có thể bán cái giá tiền cao... nếu như không ra ngoài dự liệu, bây giờ buổi đấu giá đã sắp bắt đầu...

Tào Văn sắp muốn khóc.

Dựa theo thời gian, buổi đấu giá không sai biệt lắm đã bắt đầu, phi thăng giả Vương cảnh thượng phẩm, cực kỳ quý giá, cho dù bây giờ không có bán ra, cũng không xê xích gì nhiều!

- Cái gì?

Nhiếp Vân trầm xuống.

Một phi thăng giả bình thường cũng cần mười vạn Hỏa Thần Tệ, Vương cảnh thượng phẩm giá bao nhiêu...

- Phòng đấu giá nào, ở địa phương nào? Thực lực ra sao?

Mặt như hàn băng, Nhiếp Vân tiếp tục hỏi.

Chỉ mong suy đoán mới vừa rồi không phải thật.

Bất quá, loại tâm lý may mắn này không có tồn tại quá nhiều thời gian, liền bị Tào Văn đánh vỡ.

- Là phòng đấu giá lớn nhất Hỏa Thần thành, Hỏa Thần đấu giá tràng! Có thể tiến vào phòng đấu giá, kém cõi nhất cũng là Vương cảnh viên mãn, mạnh ngay cả Hoàng cảnh viên mãn cũng có...

- Hoàng cảnh viên mãn?

Thân thể Nhiếp Vân nhoáng một cái.

Thực lực của hắn bây giờ, gặp phải Vương cảnh viên mãn chỉ có một đường chạy trốn, chớ nói chi Hoàng cảnh viên mãn!

Hai người chênh lệch Thiên Địa, không thể so sánh nổi.

Từ đội chấp pháp cướp người, xuất kỳ bất ý còn có thể làm được, một khi bị người thực lực như vậy mua đi, còn muốn cứu ra, cơ hồ không thể nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.