Nhiếp Nguyên Khánh như bị nghi vấn, tức giận đến oa oa gọi bậy.
- Đội trưởng vô địch dưới Thành Cương cảnh, là thuộc hạ quá lo lắng
Thấy đội trưởng sinh khí như thế, Nhiếp Ngân biết rõ nói sai rồi, vội vàng vuốt mông ngựa.
- Ân, cái này còn không sai biệt lắm, tiểu tử, theo chúng ta đi a! Bớt đi ngươi đào tẩu, ta lại đi bắt ngươi, mọi người rất khó coi! Vạn nhất nhắm trúng ta tức giận, thật không biết sẽ làm ra sự tình khác người gì, ha ha, nếu ta tức giận, ngay cả mình cũng sẽ cảm giác sợ hãi!
Nghe thuộc hạ mã thí tâng bốc, Nhiếp Nguyên Khánh rất hưởng thụ, tùy ý liếc nhìn Nhiếp Vân.
- Bắt ta? Xin hỏi ta phạm vào tội gì? Lại trong đêm tới bắt ta?
Thấy Nhiếp Nguyên Khánh này giả vờ giả vịt, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu, khó trách gia tộc Chấp pháp đội thanh danh thối như vậy, có lãnh đạo như vậy có thể không thối sao?
- Ngươi phạm vào tội gì? Ngươi rõ ràng còn không biết mình phạm vào tội gì, Nhiếp Ngân, nói cho hắn biết!
Như là nghe được chuyện cười lớn nhất trên thế giới, Nhiếp Nguyên Khánh khoát tay quát.
- Tổng cộng có thập đại tội trạng, tội thứ, ngươi công nhiên đả thương đệ tử nội môn…
Nhiếp Ngân lấy ra một danh sách tội trạng, lớn tiếng đọc chậm, bất quá còn chưa hô xong, đã bị một thanh âm nhàn nhạt đánh gãy.
- Trước không vội đọc, giống như chúng ta tầm đó còn có chuyện chưa xử lý a!
Nhìn chằm chằm vào Nhiếp Ngân, Nhiếp Vân hừ một tiếng.
- Sự tình của chúng ta? Ta và tội phạm như ngươi có thể có chuyện gì
- Không có chuyện gì? Ha ha, ngươi còn không có quỳ xuống xin lỗi ta a!
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, bàn tay đột nhiên mạnh mẽ đưa ra ngoài!
Trước kia chỉ là Khí Hải đệ tứ trọng sơ kỳ, liền có thể tùy ý đả thương Nhiếp Liêu, thực lực bây giờ càng tiến một bước, lại đột nhiên ra tay, Nhiếp Ngân còn không kịp phản ứng, đầu gối liền chạm đất, trùng trùng điệp điệp quỳ xuống!
Buổi sáng hôm nay đánh cuộc, hắn đã quên, nhưng Nhiếp Vân không quên, dám ở chi nhánh của mình hung hăng càn quấy, cũng không trước nghĩ kĩ thực lực ra sao!
- Ngươi…
Nhiếp Ngân không nghĩ tới mình đi theo đội trưởng tới còn bị buộc quỳ xuống, gân xanh trên trán tóe ra, tức giận đến hét lớn một tiếng, song chưởng đập tới ngực của Nhiếp Vân.
- Muốn chết!
Nhiếp Vân thấy hắn còn dám động thủ, chẳng muốn nói nhảm, bàn tay nhấn xuống.
Tạch !
Bàn tay của Nhiếp Ngân còn chưa tới trước mặt Nhiếp Vân, cả người liền nằm rạp trên mặt đất, như một khí cầu bị người đạp nổ!
- Tốt, tốt, tiểu tử, không nghĩ tới ta ở chỗ này ngươi cũng dám động thủ với đệ tử chấp pháp, xem ra là muốn cho ta tự mình ra tay, nói cho ngươi biết, một khi ta ra tay, ngươi nhất định sẽ chết rất thảm!
Nhiếp Nguyên Khánh hiển nhiên không nghĩ tới thiếu niên này lớn mật như thế, dám ở trước mặt mình làm nhục đội phó, tức giận đến tam thi thần nhảy, trực tiếp từ trên ghế ngồi đứng lên, đưa tay trảo tới!
Hắn vừa ra tay, chân khí của Xuất Thể cảnh đỉnh phong lập tức quanh quẩn toàn bộ đại sảnh, không hề giữ lại thẳng tắp vọt tới Nhiếp Vân, bất quá, chân khí còn chưa tới đến trước mặt, thiếu niên vốn đợi ở nguyên chỗ thân ảnh đột nhiên động!
Cái khẽ động này giống như thuấn di, trong chớp mắt đã mất đi tung tích, Nhiếp Nguyên Khánh còn không biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, đã cảm thấy cổ tê rần, phốc… thoáng một phát nằm rạp trên mặt đất, giống như một con chó đực!
Tuy thực lực của Nhiếp Nguyên Khánh không kém, nhưng vẫn kém xa Yêu nhân Yêu Hóa, hơn nữa khinh địch, Nhiếp Vân chỉ dùng một chiêu, đường đường Chấp pháp đội đại đội trưởng, tự xưng vô địch dưới Thành Cương cảnh, liền biến thành một đống bùn nhão trên mặt đất.
- Chết rất thảm? Xem ra ngươi thật sự cần ăn đòn!
Thẳng đến lúc này, thoại ngữ của thiếu niên mới nhàn nhạt vang lên bên tai của mọi người, lại như sấm sét giữa trời quang!
- Ah… Đội trưởng!
- Điều đó không có khả năng, ta nhất định là nhìn lầm rồi.
- Đội trưởng ngay cả Thành Cương cảnh trưởng lão cũng có thể đánh bại, như thế nào sẽ trực tiếp gục xuống, như cẩu gặm bùn.
Trong đại sảnh rất nhiều đệ tử Chấp pháp đội, chứng kiến một màn trước mắt, nghe được thiếu niên nói, tất cả đều con mắt thẳng ngoắc ngoắc, cảm thấy sắp muốn điên rồi!
Đại đội trưởng của bọn hắn, lại bị người một chiêu đánh nằm sấp xuống đất, không bò dậy nổi, triệt để phá vỡ hình tượng vô địch trong nội tâm bọn hắn.
- Ngươi dám đánh lén ta, ta và ngươi bất cộng đái thiên ! Ta sẽ cho Chấp pháp đội triệt để bình định Nhiếp Thiên chi nhánh của bọn ngươi, lăng trì tất cả mọi người mà chết.
Nghe được thuộc hạ nghị luận, hơn nữa mình nhục nhã, Nhiếp Nguyên Khánh hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, nằm rạp trên mặt đất, một bên giãy dụa một bên điên cuồng gọi.
- Lăng trì tất cả mọi người? Ngươi không có cơ hội này!
Nhiếp Vân thấy thằng này sắp chết đến nơi còn dám nói nhảm như thế, một cước đạp tới miệng của hắn, rầm rầm… thoáng một phát, thằng này đã bị đá rơi hơn mười cái răng:
- Dám uy hiếp chi nhánh chúng ta, dám uy hiếp ta, ta nhìn ngươi còn dám hay không?
Vừa hô, dưới chân Nhiếp Vân lại cuồng đá, thực lực bản thân hắn liền không kém, cộng thêm Linh Tê Luyện Thể Quyết tầng thứ nhất đại thành, một cước xuống so với chùy còn cứng rắn hơn, mấy cước qua đi, toàn bộ khuôn mặt của Nhiếp Nguyên Khánh liền không phải là của mình rồi, cho dù muốn nói chuyện cũng không biết miệng ở đâu, trước mắt tối sầm, trùng trùng điệp điệp ngất đi.
- Coi như ngươi bất tỉnh nhanh!
Thấy thằng này trước kia khẩu khí rất cuồng, nhưng dưới mấy cước liền bất tỉnh, Nhiếp Vân bất đắc dĩ khoát tay chặn lại, nhìn quanh một vòng:
- Các ngươi còn có ai muốn bình định Nhiếp Thiên chi nhánh chúng ta không? Còn có ai cảm giác mình cần ăn đòn, ta có thể miễn phí cho hắn cơ hội này!
Lời vừa nói ra, lặng ngắt như tờ.
Chúng ta là Chấp pháp đội, cho tới bây giờ đều là đi tìm người phiền toái, người khác ngay cả lời nói cũng không dám nói, mà bây giờ…
Nhìn đội trưởng, đội phó nằm trên mặt đất, tất cả đội viên Chấp pháp đội trong nội tâm run rẩy, đồng thời sinh ra một ý niệm.
Thằng này không phải người!
- Như thế nào? Không nói lời nào? Không nói lời nào là thừa nhận mình cần ăn đòn? Tốt, ta thành toàn các ngươi!
Chứng kiến chi nhánh bị nện thành như vậy, lửa giận trong lòng Nhiếp Vân thiêu đốt làm sao có thể buông tha bọn hắn, hừ lạnh một tiếng, dưới chân vẽ một cái, vọt tới.
- Ah… Nhiếp Vân đại nhân, chúng ta không có cần ăn đòn…
- Nhiếp Vân gia gia, chúng ta sai rồi, chúng ta không nên tới …
Không nghĩ tới mình sợ tới mức không nói lời nào cũng bị đánh, tất cả đệ tử chấp pháp khóc, trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm liên tiếp, vang tận mây xanh.