Vô Tận Đan Điền

Chương 1395: Chương 1395: Theo dõi Nam Cung Khiếu (1)




Ngay cả bảo quang cũng nhìn không tới, làm sao ăn cắp?

Xem ra phải bàn bạc kỹ hơn, trước nghĩ biện pháp lẫn vào đông điện lại nói.

Thu hồi thiên phú Thiên Nhãn, biết rõ việc này không thể sốt ruột, lúc này điều chỉnh hô hấp, tiến hành tu luyện.

Thôn phệ mấy trăm con Tu La Binh, tuy không để cho tu vi của hắn đột phá, lại làm cho lần thứ sáu Niết Bàn có được thực lực triệt để củng cố, linh hồn cũng có tiến bộ nhất định, tuy cách Tiên cấp trung kỳ đỉnh phong còn kém rất xa, nhưng dung hợp Tu La linh hồn càng tinh thuần, càng thêm bền dẻo, mặc dù linh hồn Tiên cấp hậu kỳ muốn thôi miên đầu độc, cũng không có khả năng.

- Hô...

Không biết tu luyện bao lâu, thời điểm Nhiếp Vân cảm ngộ Thiên Tiên cảnh, đột nhiên lỗ tai khẽ động, nghe được tiếng gió.

Thanh âm này ít có thể nghe, như gió bình thường quét qua tiểu viện, không mang theo chút nguyên khí chấn động nào, nếu không phải hắn có được thiên phú Thiên Nhĩ sư, căn bản không có khả năng nghe được.

Vội vàng nhìn sang nơi phát ra thanh âm.

- Lúc này hắn tới đây làm gì?

Thời gian nháy con mắt Nhiếp Vân liền thấy rõ nơi phát ra của thanh âm, lại là Nam Cung Khiếu.

Lúc này Nam Cung Khiếu một thân hắc y, dung nhập ở trong đêm tối, nhẹ nhàng chạy tới nơi hẻo lánh của tiểu viện, tinh thần khẽ động, một cổ linh hồn hội tụ bắn tới.

- Ngươi đến cùng muốn làm gì?

Ngay sau đó thanh âm hơi có vẻ tức giận vang lên.

Vèo!

Đặng Tiêu từ gian phòng đi ra, đôi mi thanh tú nhíu lại, cực kỳ không vui.

- Ta muốn làm gì, trong lòng ngươi tinh tường!

Trong con ngươi Nam Cung Khiếu lộ ra hàn ý.

- Đừng tưởng rằng trở thành đệ tử chân truyền thì ta không dám động ngươi, chỉ cần ta muốn, ai cũng không ngăn được, bất luận là ngươi hay nàng, cho các ngươi sống thì sống, cho các ngươi chết thì chết!

- Ngươi dám!

Đặng Tiêu cắn chặt răng ngà, giận dữ mắng mỏ.

- Bằng vào thực lực cùng thủ đoạn của ta, có dám hay không ngươi nên minh bạch! Nhiều năm như vậy một mực không động, là cảm thấy ngươi có giá trị lợi dụng, không muốn rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Sự kiên nhẫn của ta là có hạn độ!

Nam Cung Khiếu chắp hai tay sau lưng.

- Ngươi... tốt, chỉ cần ngươi buông tha muội muội ta, ta hết thảy đều đáp ứng ngươi!

Đặng Tiêu xiết chặt nắm đấm, trong mắt tràn ngập lửa giận không cam lòng, một lát sau tựa hồ biết rõ không cách nào chống lại, cuối cùng mềm nhũn ra.

- Cái này còn không sai biệt lắm, nói đi, ta bảo ngươi tìm cho ta chút Vân Vũ Tôi Thể dịch, bây giờ thế nào rồi?

Nam Cung Khiếu tựa hồ sớm biết nàng sẽ có loại thái độ này, khẽ nói.

- Vân Vũ Tôi Thể dịch?

Nghe năm chữ này, trong lòng Nhiếp Vân căng thẳng, liền tranh thủ dựng thẳng lỗ tai lên

Đến Vân Vũ Tông mục đích chủ yếu chính là vì Vân Vũ Tôi Thể dịch, nếu như có thể mượn cơ hội biết rõ mánh khóe, cho dù về sau ăn cắp, cũng có thể nhiều mấy phần nắm chắc.

- Vân Vũ Tôi Thể dịch là chí bảo của tông môn, thời điểm Sử Tần trưởng lão luyện chế, cũng không để cho ta tới gần, mặc dù là ta cũng không có tư cách lấy được!

Đặng Tiêu lắc đầu.

- Ngươi đổi điều kiện khác đi!

- Ta hiện tại tùy thời có thể đột phá La Tiên cảnh, sở dĩ không động, là vì muốn lợi dụng Vân Vũ Tôi Thể dịch rèn luyện thân thể, nhất phi trùng thiên! Ngươi với ta mà nói chỉ có chút tác dụngnày, muốn cùng ta nói điều kiện? Cũng được, đêm nay theo ta thoải mái một đêm, có thể cân nhắc thoáng một phát!

Nam Cung Khiếu lạnh lùng cười cười, bắn ra một đạo hào quang dâm dục, đi về phía trước một bước, tựa hồ khẽ vươn tay có thể xé rách y phục của nàng xuống.

Bản thân Đặng Tiêu là mỹ nữ trong trăm có một, quanh năm tu luyện toàn thân cơ bắp kéo căng, dáng người có lồi có lõm, bất kể xem thế nào, cũng cực kỳ có lực hấp dẫn.

- Ngươi muốn làm gì! Nơi này là Đan Dược Điện, không phải phủ đệ tư nhân của ngươi, ngươi dám tiến về phía trước một bước, chỉ cần ta phát ra tiếng, Sử Tần trưởng lão liền biết!

Đặng Tiêu tựa hồ biết rõ thanh danh của người trước mắt này không tốt, vội lui về phía sau một bước.

Ngoài miệng nói lợi hại, nhưng trong mắt nàng như trước nhịn không được lộ ra sợ hãi.

Tuy nàng phát ra tiếng Sử Tần trưởng lão có khả năng biết rõ, nhưng minh bạch, Nam Cung Khiếu này thực muốn ra tay mà nói, tuyệt sẽ không cho nàng cơ hội như vậy.

- Vậy sao? Ngươi có thể thử xem!

Nam Cung Khiếu nhe răng cười, lộ ra lãnh ý trần trụi không hề che lấp, bàn tay đưa về phía trước, toàn bộ tiểu viện bị lực lượng đặc thù phong ấn, đừng nói phát ra tiếng la, mặc dù ở đây chiến đấu, chỉ sợ ngoại giới cũng sẽ không không ai biết.

- Ngươi...

Đặng Tiêu không nghĩ tới đối phương thực dám làm như thế, biến sắc, tú quyền nện về phía trước.

Oanh!

Toàn bộ lực lượng của Thiên Tiên cảnh sơ kỳ ở trong không khí nhộn nhạo thoáng một phát, lập tức chôn vùi, căn bản không cách nào truyền lại lực lượng ra ngoài.

- Không nên vùng vẫy, nữ nhân Nam Cung Khiếu ta muốn, còn chưa từng không chiếm được! Yên tâm đi, sủng hạnh xong ngươi, ta sẽ sủng hạnh muội muội của ngươi, hoa tỷ muội ta thích nhất!

Lần nữa trảo một cái, Đặng Tiêu bị giam cầm, kéo vào trong ngực, trong mắt Nam Cung Khiếu ứa ra âm quang, muốn động thủ.

- Thằng này, cũng quá không có nhân phẩm đi!

Nhìn một màn này ở trong mắt, Nhiếp Vân lắc đầu.

Nam Cung Khiếu này thân là Vân Vũ Tông đại đệ tử, rõ ràng làm ra sự tình không có nhân phẩm như thế, thật là mất mặt.

- Đặng Tiêu sư tỷ, ngươi đã ngủ chưa? Ta có chuyện muốn hỏi ngươi!

Thở dài một tiếng, Nhiếp Vân đứng lên.

- Két..!

Thoáng đẩy cửa ra khỏi phòng, đi vào trước cửa viện của Đặng Tiêu.

- Đông đông đông!

Hắn giả bộ như không phát hiện hai người, trong thanh âm lặng lẽ bỏ thêm một tia thiên phú Tiên Âm, to rõ vang vọng, lập tức xuyên thấu cấm chế do Nam Cung Khiếu bố trí, quanh quẩn cả tiểu viện.

- Ân?

Thân thể Nam Cung Khiếu nhẹ nhàng chấn động, dục vọng biến mất, nhìn sang phương hướng của Nhiếp Vân.

Với hắn mà nói, kinh hãi nhất không phải thanh âm của đối phương xuyên thấu cấm chế của hắn, mà là thời điểm hắn đến, tinh thần đã quét một lần, rõ ràng không có phát hiện bên cạnh Đặng Tiêu rõ ràng còn có một người!

- Diệp Thần sư đệ, ta ở chỗ này!

Đặng Tiêu không nghĩ tới thiếu niên lúc này đi ra lại cứu được nàng, trong nội tâm cảm kích, thừa cơ từ trong ngực Nam Cung Khiếu chui ra, cất cao giọng nói.

- Diệp Thần sư đệ? Hắn là ai? Tại sao cùng ngươi ở trong một tiểu viện?

Nam Cung Khiếu khiếp sợ chợt lóe lên, nhìn về phía Đặng Tiêu, ánh mắt híp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.