- Thập tuyệt cổ địa tới gần thượng cổ chiến trường nhưng dựa theo đạo lý bình thường không có chênh lệch lớn với thần chi di tích, nó cũng không hoang vu không có cọng cỏ, ngay cả cường giả hai ngàn tám trăm đầu đại đạo cũng không thể tiến vào, sở dĩ xuất hiện loại tình huống này phải nói về một thi thể từ thượng cổ rơi xuống.
Huyền Thiền Vương nói:
- Thi thể này tỏa ra khí tức đặc thù biến nơi đây thành tử địa, cho nên gọi là thập tuyệt cổ địa...
- Thi thể? Khí tức quỷ dị?
Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ.
Thi thể của ai mà đáng sợ như vậy?
- Đúng thế, chúng ta cũng không biết thi thế tới từ nơi nào, không phải là cường giả tông chủ, cũng không phải nửa bước chúa tể, lại càng không phải chúa tể, bất hủ bất hủ lại mang theo uy nghiêm rất mạnh, làm người ta khó tiếp cận.
Khống chế cả thập tuyệt cổ địa, chỉ có chém giết phai mài ý niệm của thi thể, từ đó luyện hóa nó mới có thể giải trừ gông cùm xiềng xích linh hồn liên lụy chúng ta, một khi thành công, đừng nói nơi này, cho dù bên ngoài thần chi di tích cũng có thể rời đi.
Thanh Diệp vương nói tiếp.
- Thi thể sau khi chết còn có thể làm người ta không thể rời đi, ta thật muốn biết là thi thể như thế nào.
Nhiếp Vân sinh ra lòng hiếu kỳ.
Đã tử vong, khẳng định sẽ không có ý thức, tại sao còn có thể khống chế thập tuyệt cổ địa? Đây là điểm kỳ quái.
Hơn nữa nếu như Thanh Diệp vương nói không sai, không phải là cường giả tông chủ, cũng không phải nửa bước chúa tể, càng không phải chúa tể, đó là gì?
- Thi thể này nằm ở vị trí trung tâm thập tuyệt cổ địa, chính là Tuyệt Tâm chi địa, được xưng là đầu mối then chốt của thập tuyệt cổ địa, là nơi sinh ra sinh linh trong cổ địa, linh hồn sẽ bị ràng buộc và khống chế, không cách nào rời đi.
Thanh Diệp vương tiếp tục giới thiệu.
- Vậy thì tốt, Thanh Diệp vương, Vạn Lực Vương, Huyền Thiền Vương theo ta rời đi, dù sao Cực Thiên Vương ngươi không thể rời đi, cũng đừng đi, tiếp tục chờ ở nơi này, yên tâm, về sau ta sẽ mang ngươi ra ngoài.
Nhiếp Vân đứng dậy, nhìn thấy Vạn Lực Vương đắng chát thì cười nói.
- Vâng, chủ nhân!
Đạt được lời này, trên mặt Vạn Lực Vương tươi cười nhiều hơn.
Đổi lại người khác nói lời này thì hắn xì mũi xem thường, thiếu niên trước mắt nói ra lời này lại cho hắn cảm giác cực kỳ thoải mái, nói như vậy hắn tất nhiên có thể thành công.
- Đi thôi! Thanh Diệp vương nói vị trí, ta mang các ngươi đi qua, tốc độ của các ngươi quá chậm.
Bàn tay mở ra, Phá Thần Chu xuất hiện ngay trước mặt, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng sau đó nhìn sang Thanh Diệp Vương.
Tốc độ Huyền Thiền Vương không tệ nhưng so với Phá Thần Chu thì chênh lệch quá xa, nó là thứ tốt đương nhiên phải sử dụng.
Ầm ầm ầm!
Phá Thần Chu xé rách không gian bay nhanh như thiểm điện.
Vạn Lực Vương, Thanh Diệp vương, Huyền Thiền Vương nhìn nhau, lúc này chúng nuốt nước bọt, tròng mắt suýt rớt ra ngoài.
Vốn chúng đã biết rõ thực lực Nhiếp Vân khẳng định sẽ tiến bộ rất nhiều nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới lại mạnh tới mức này.
- Vừa rồi chủ nhân nói tốc độ chúng ta quá chậm, ta còn cho rằng không đúng, cảm thấy bằng vào Huyền Thiền Vương Dực của ta chắc chắn sẽ không cản trở, hiện tại mới biết được. . . Đâu chỉ cản trở, quả thực là như rùa bò.
Đứng trong buồng thuyền nhỏ, cảm nhận lực lượng xé rách không khí và không ngừng xuyên qua không gian, gương mặt Huyền Thiền Vương đã từ ngạc nhiên biến thành chết lặng.
Nó am hiểu tốc độ nhất, vào lúc này đối mặt Phá Thần Chu lại không khác gì ốc sên.
- Tuy Phá Thần Chu là hỗn độn thần binh đỉnh phong nhưng muốn có tốc độ này còn phải nhìn người nào thúc dục, nếu như ta thúc dục chỉ sợ không có tốc độ như thế.
Nhìn sang thiếu niên đứng trước bong thuyền, trong mắt Vạn Lực Vương mang theo sùng bái.
Có binh khí tốt nhưng không đủ thực lực thì không thể phát huy ra hiệu quả lớn nhất, tuy Phá Thần Chu lợi hại nhưng đặt trong tay nó là minh châu bị long đong, ở trong tay đối phương sẽ phát huy ra thực lực lớn nhất.
- Vừa nhìn thấy Nhiếp Vân đại nhân, ta cảm hắn còn chưa sử dụng Chủ Tể Phù Ấn, thực lực chân thật sẽ kém hơn chúng ta một đoạn lớn, hiện tại. . . Một trăm ta cũng không phải đối thủ của hắn.
Thanh Diệp vương cũng sùng bái, trong tiếng cảm khái nhìn sang Huyền Thiền Vương hâm mộ cách đó không xa.
- Vẫn là ngươi tinh mắt, trước kia ta cảm thấy ngươi nhận nhân loại làm chủ là đắm mình, hiện tại mới biết được ngươi lựa chọn sáng suốt.
- Đó là tự nhiên!
Huyền Thiền Vương ngẩng đầu, vẻ mặt cao ngạo.
- Đến rồi!
Ba đại vương giả đang bàn luận với nhau, lúc này nghe được âm thanh bên tai liền ngẩng đầu lên, lúc này nhìn thấy một biển cả xuất hiện trước mặt.
Biển cả này khôn phải là nước, mà là chất lỏng làm người ta tim đập chân rung, dính vào trong người sẽ bị thiêu đốt, từ đó làm người ta lâm vào tuyệt vọng.
- Tuyệt vọng chi thủy!
Đây là tứ đại danh thủy nổi danh nhất trong hỗn độn hải dương!
Đứng ở đầu thuyền, Nhiếp Vân nhìn biển trước mặt với sắc mặt lạnh lùng.
Tuyệt vọng chi thủy, đó là chất lỏng đặc thù có thể ăn mòn linh hồn người khác, người nhiễm phải sẽ lâm vào cảm xúc tuyệt vọng, hiệu quả mạnh, mặc dù cường giả hai ngàn tám trăm đại đạo cũng không may mắn thoát khỏi.
- Thi thể kia nằm ở trung tâm biển cả, chúng ta chưa bao giờ tới gần qua. . .
Thanh Diệp vương cẩn thận từng li từng tí nói.
- Vậy chúng ta vào đi thôi!
Nhiếp Vân gật đầu, khu động Phá Thần Chu muốn bay vào trong.
- Đại nhân trước không vội, chúng ta có nên chuẩn bị một chút hay không? Những tuyệt vọng chi thủy kia dính lên người căn bản không cách nào loại trừ. . .
Thanh Diệp vương vô cùng cảnh giác, trong mắt nó mang theo kiêng kị to lớn với biển cả trước mặt.
- Không cần, các ngươi chỉ cần an tâm ở trên thuyền, không nên đi bốn phía là được.
Nhiếp Vân khoát khoát tay, hắn không quan tâm tới biển cả trước mặt, hắn đánh một trỏa và ý niệm khổng lồ bao phủ toàn bộ chiếc thuyền, thân tàu tiến vào trong biển cả.
Những tuyệt vọng chi thủy này có hiệu quả rất lớn với cường giả hai ngàn tám trăm đại đạo nhưng đối với Nhiếp Vân hiện tại mà nói, không có uy hiếp gì, tinh thần khẽ động có thể ngăn cách ra ngoài, cũng không bị nó ảnh hưởng tới chút nào.
- Như. . . Như vậy cũng được?
Thấy hắn trực tiếp dụng ý niệm gạt chất lỏng ra chung quanh, Thanh Diệp vương cũng phải giật mình.
Tại sao lại mạnh như thế?