Vô Tận Đan Điền

Chương 47: Chương 47: Tiền. (Hạ)




Thu ngân phiếu lại, Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.

Những ngân phiếu này là từ trong tay Nhiếp Vũ lấy được, tổng cộng bảy vạn, trước kia mình đấu giá vật phẩm tổng cộng không đến một vạn, Đế Liên Hoa, Liệt Diễm Phủ thì dùng tiền đấu giá Trường Giang Tam Điệp Lãng triệt tiêu.

- Hoàng kim, sáu vạn lượng bạc, tại sao ngươi có thể có nhiều tiền như vậy!

Nhìn hoàng kim trên mặt đất, còn có ngân phiếu trong tay, Nhiếp Ngân cùng chúng đệ tử chấp pháp tất cả đều choáng váng!

Nói hoàng kim là giả thì cũng thôi, nhưng ngân phiếu có con dấu của tiền trang, là không thể giả a!

Phải biết ở trong Phúc Vận tiền trang cũng có tài sản của Nhiếp gia, nếu như nói những ngân phiếu này là giả dối, há không phải ngay cả gia tộc của mình cũng không nhận sao?

- Nhiếp Vân, xem như ngươi lợi hại, chúng ta đi!

Hít sâu một hơi, Nhiếp Ngân biết rõ chuyện ngày hôm nay, nhóm người mình bại, lại náo xuống dưới, chỉ biết càng mất mặt, lập tức hất tay bước nhanh ra ngoài.

- Ai, không phải mới vừa nói, phải quỳ xuống sao? Như thế nào đã quên?

Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, ngăn mọi người lại.

- Hừ, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, làm người lưu một đường, không nên quá phận!

Nhiếp Ngân hất lên tay, hàm răng cắn khanh khách rung động.

- Quá phận? Ha ha, hình như là các ngươi quá phận trước a! Như thế nào, lời mình nói ra, trở thành đánh rắm sao?

Nhiếp Vân không để ý tới đối phương uy hiếp, nhàn nhạt nói.

- Ngươi…

Trên trán gân xanh tóe ra, nắm đấm của Nhiếp Ngân niết khanh khách rung động.

- Vân nhi, ta xem coi như thôi a.

Mẫu thân Nhiếp Linh chứng kiến đối phương như vậy, sợ náo càng lớn, lần nữa khẽ kéo Nhiếp Vân thoáng một phát.

- Tốt, mẫu thân đã lên tiếng, các ngươi đi thôi, về sau có việc đừng tới đây, không có việc gì càng đừng tới đây, ta sợ ta nhất thời nhịn không được bảo các ngươi quỳ xuống, vậy thì không thú vị.

Thấy mẫu thân mở miệng, Nhiếp Vân tùy ý khoát tay áo.

Kỳ thật nếu không phải sợ mẫu thân lo lắng, hôm nay căn bản sẽ không phức tạp như vậy, mấy đệ tử chấp pháp mà thôi, đổi lại kiếp trước, dám tìm mình phiền toái, không ngại giết không còn một mống!

Ngược lại mình cùng đối phương khẳng định đã không có khả năng hòa giải, giả bộ làm người tốt, còn không bằng một lần vất vả suốt đời nhàn nhã!

Đương nhiên, mẫu thân vì chi nhánh vất vả nhiều năm như vậy, mình không muốn nàng lại lo lắng hãi hùng, đành phải dùng phương thức để cho người tìm không ra tay cầm nhất xử lý.

- Đi!

Thấy thiếu niên cuối cùng mở miệng, tuy Nhiếp Ngân hận đến nghiến răng, lại không nên nói cái gì, mang theo hai người nằm trên đất, rất nhanh đã đi ra tiểu viện.

- Vân nhi, những số tiền này đến cùng là chuyện gì xảy ra? Tại sao ngươi có thể có nhiều tiền như vậy, không phải làm sự tình gì vi phạm tộc quy, đạo nghĩa chứ?

Mọi người ly khai, mẫu thân nhìn về phía nhi tử, vẻ mặt lo lắng.

Sợ nhi tử ngộ nhập lạc lối, đây mới là nàng lo lắng nhất.

- Ha ha, mẫu thân yên tâm, những số tiền này đều là quang minh chính đại lấy được.

Nhiếp Vân lần nữa đổ mồ hôi thoáng một phát, không biết ngượng nói.

Những số tiền này không phải gạt chính là đoạt, lời này làm sao có thể cùng mẫu thân nói, thực muốn nói ra, còn không hù chết nàng.

- Quang minh chính đại? Như thế nào quang minh chính đại lấy được? Ta chưởng quản chi nhánh nhiều năm như vậy, còn không kiếm được nhiều tiền như vậy, ngươi nơi nào có a?

Mẫu thân tựa hồ không có dễ lừa gạt như vậy, tiếp tục hỏi.

- Cái này…

Nhiếp Vân gãi gãi đầu, có chút không biết làm sao.

Mẫu thân ở trên công pháp rất dễ gạt gẫm, như thế nào chút tiền nhỏ này lại bắt chặt như vậy?

Nhiếp Vân không biết, kỳ thật cái này là tâm ý của từ mẫu, nhi tử có tiền đồ, mẫu thân tự nhiên cao hứng, sẽ không miệt mài theo đuổi, nhưng nhi tử đột nhiên nhiều ra một số tiền không hiểu thấu, sợ hắn phạm sai lầm, tự nhiên phải tra rồi!

- Nhiếp Vân, vừa rồi ta thấy lại có người Chấp pháp đội của gia tộc các ngươi, có phải ngươi có phiền toái hay không?

Thời điểm đang không biết giải thích thế nào, trước đại sảnh đột nhiên vang lên một thanh âm nghi hoặc, Nhiếp Vân quay đầu nhìn lại, con mắt lập tức sáng ngời:

- Ah, mẹ, những số tiền này kỳ thật không phải của ta, là của Dương Ngạn, ngài không tin thì hỏi hắn một chút a.

Đến đúng là Dương Ngạn, lúc này hắn đã triệt để củng cố cảnh giới Khí Hải đệ ngũ trọng Xuất Thể cảnh sơ kỳ, trong mắt tinh khí ẩn ẩn, mọi cử động mang theo uy thế cường đại.

Xem ra trước kia chẳng những tu vi đột phá, tâm tình cũng có đột phá, loại tình huống này, chỉ sợ dùng không được bao lâu, thực lực có thể tăng lên lần nữa!

- Ta sao? Cái gì là của ta…

Dương Ngạn còn không có kịp phản ứng, đã bị Nhiếp Vân bán đứng, một mình đối mặt vẻ mặt nghi hoặc của Nhiếp Linh.



Đường phố huyên náo, một chiếc xe ngựa rất nhanh đi về phía trước.

Trong xe ngựa có hai thiếu niên khoanh chân ngồi, điều chỉnh lấy hô hấp, tinh khí thần tập trung, dần dần đạt tới đỉnh phong.

- Ngươi nói thẳng những số tiền kia là của ngươi không phải xong sao, làm hại ta phế đi nhiều miệng lưỡi như vậy?

Một lát sau, một người cơ bắp từng cục dừng lại tu luyện, hơi phàn nàn nói.

- Khục khục, ai bảo ngươi vừa vặn tới, cũng chỉ có thể bắt ngươi làm tráng đinh a!

Một cái khác nghe được phàn nàn, ho khan một tiếng, sắc mặt xấu hổ.

Hai người này đúng là Nhiếp Vân, Dương Ngạn từ Nhiếp Thiên chi nhánh chạy trối chết.

Lần này Dương Ngạn tới tìm Nhiếp Vân là muốn hắn trợ giúp mình, nghĩ biện pháp mang bài vị của mẫu thân để vào từ đường gia tộc, không nghĩ tới vừa vào cửa liền chọc những sự tình này, khiến cho một hồi sứt đầu mẻ trán.

Cũng may mẫu thân của Nhiếp Vân thông tình đạt lý, mình thuận miệng lừa gạt vài câu, mới tính toán vượt qua kiểm tra.

- Bắt ta làm tráng đinh, thời điểm ta ly khai gia tộc, một nghèo hai trắng, vẫn là mẹ của ngươi nấu thuốc cho ta, mới sống lại được, nàng làm sao có thể không biết ta không có tiền!

Dương Ngạn một hồi im lặng.

- Tốt rồi, đừng oán trách, lần này đi gia tộc các ngươi khẳng định không đơn giản như vậy, gây chuyện không tốt còn sẽ động thủ, ta vừa vặn rất có một bộ võ kỹ về Phủ, hiện tại nói cho ngươi nghe, ngươi nhanh tu luyện, mới có thể phát ra tác dụng!

Thấy đối phương nổi giận đùng đùng, Nhiếp Vân đột nhiên nghiêm sắc mặt, mở miệng nói.

- Phủ võ kỹ? Vũ kỹ của ngươi ngược lại là không ít!

Dương Ngạn cười lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.