Lúc này phủ thành chủ biến thành một vùng đất bằng, vô số kiến trúc và trận pháp cường đại bị Cương Vực Đồ đè xuống đã biến mất không thấy tung tích, không còn tồn tại.
Xì xào!
Thiên Tâm Đằng bay trở về, dây leo không ngừng múa may hưng phấn không thôi.
Không cần nhìn, thôn phệ Độc Cô Ngạn Quân đã giúp thực lực của nó đột phá, lúc này đạt tới cấp bậc tông chủ hai ngàn chín trăm đầu đại đạo.
- Đi về Lưu Ly Tháp thôi!
Thu hồi Thiên Tâm Đằng vào trong cơ thể, Nhiếp Vân mang theo mọi người quay trở lại phạm vi Lưu Ly Tháp.
Lúc này trong Lưu Ly Tháp còn có tu sĩ chưa kịp đào tẩu nhìn thấy cảnh này liền hoảng sợ nhìn sang, trong mắt còn có sùng bái.
Tiện tay tiêu diệt mấy ngàn binh sĩ bố thành đại trận, đuổi giết thành chủ, biến phủ thành chủ thành phế tích lịch sử... Đây cũng không phải là hai chữ cao thủ có thể hình dung, hoàn toàn là vô địch!
- Đây mới là phong độ cường giả.
- Mặc kệ ngươi đào tẩu hay không đào tẩu, có chỗ dựa hay không, tất cả đều không sao cả, một khi động thủ thì có phòng ngự cũng vô dụng.
- Vô địch chân chính, ta cũng muốn làm cường giả như thế, xưng bá thiên hạ...
Mỗi người sùng bái cường giả, nhất là không ít thiếu niên nam nữ tụ tập trong Lưu Ly Tháp, những người này nhiệt huyết sôi trào, kích tình bắn ra khắp bốn phía, nhìn thấy tràng cảnh hùng vĩ như thế sao có thể áp chế tâm tình, bọn họ hưng phấn không nhỏ, chỉ trong nháy mắt đã xem Nhiếp Vân thành thần tượng phấn đấu suốt đời của bọn họ.
- Chủ nhân, chúng ta làm sao bây giờ?
Nhìn thấy ánh mắt cuồng nhiệt của những người này , thậm chí rất nhiều cô nương hận không thể trực tiếp nhào đầu tới hêến thân, tháp chủ cảm thấy bất đắc dĩ.
Kỳ thật không riêng gì những người này, vừa rồi nàng nhìn thấy đồ đệ Nguyệt Vũ của nàng sau khi thấy Nhiếp Vân đại triển thần uy đã hưng phấn, sùng bái khó nói thành lời.
Trước kia đồ đệ bị nàng ảnh hưởng cho nên không thèm ngó tới nam tử, mà lúc này tuyệt đối lâm vào trong vũng bùn không thể tự thoát ra được.
- Các ngươi quay về trong tháp chờ đi, không có ta phân phó, không được hành động thiếu suy nghĩ!
- Ta đi ra ngoài một chuyến, sẽ trở về nhanh thôi.
Nhiếp Vân khoát khoát tay.
- Vâng!
Nghe hắn phân phó, tháp chủ gật gật đầu, mang theo đám người Lưu Ly Tháp bay trở về trong tháp.
- Hô!
Thấy bọn họ đều rời đi, thân thể Nhiếp Vân nhạt dần trên không trung, qua một lúc biến mất trong tầm mắt mọi người.
Sau một khắc đã biến hóa bộ dáng thành thanh niên bình thường xuất hiện dưới Lưu Ly Tháp.
Dọc theo đường đi trong Lưu Ly Tháp, Nhiếp Vân chậm rãi tiến lên, qua một lúc đi tới ngọn núi nhỏ.
Trên núi nhỏ có hòn đá xanh, lúc này có một thanh niên đang nằm, trong tay cầm hồ lô rượu, mắt say lờ đờ mông lung, dường như hắn không nhìn thấy đại chiến kinh thiên vừa rồi, cũng không bị ảnh hưởng gì cả.
- Trò chơi trong cuộc sống, bầu rượu đấu ánh trăng.
- Thanh đài nằm trên đá,, tự xưng Tiêu Diêu Tiên.
Vừa uống rượu, thanh niên lúc này đánh vào trong đá phát ra vận luật đặc thù và hát vang.
- Tốt ca, một người độc ẩm không thú vị, không bằng chúng ta cùng uống?
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng và đi tới.
Hắn phát hiện người nằm trên tảng đá khi đấu với Độc Cô Ngạn Quân.
Xem người này không có thực lực gì, rất bình thường nhưng chẳng biết tại sao hắn lại cảm thấy nguy hiểm.
Lại nói nếu thật là người bình thường, với quy mô chiến đấu khủng bố vừa rồi, đừng nói uống say, cho dù người cũng bị chấn động sống lại, hắn cũng không tin còn có người có thể nhàn nhã uống rượu tại đây mà không biết cái gì.
Chính bởi vì như thế, vừa rồi trong chiến đấu với Độc Cô Ngạn Quân cũng không sốt ruột sử dụng chúa tể thần binh, cũng không có trực tiếp thi triển tuyệt chiêu mạnh nhất, hắn sợ người này đột nhiên động thủ.
Hiện tại Độc Cô Ngạn Quân bị giết, hắn cũng không có động tĩnh gì, hắn nằm nơi này uống rượu như cũ làm Nhiếp Vân kỳ quái, cũng đi tới nơi này.
Mặc kệ người này là địch là bạn, nên giải quyết phải mau chóng giải quyết, nếu không một khi đại quân Kiền Huyết vương đi tới sẽ có phiền toái.
Thanh niên không để ý tới Nhiếp Vân nói chuyện, dường như không nghe thấy, hắn vẫn vỗ tảng đá ca hát, đột nhiên cổ tay chấn động và một hồ lô rượu bay vào trong tay Nhiếp Vân.
Hắn vươn tay thu hồ lô vào lòng bàn tay, hắn ngẩng đầu lên uống cạn, rượu giống như kiếm khí và cực kỳ nóng rát.
- Hảo tửu!
Lúc này rượu cay vào bụng, Nhiếp Vân cười to một tiếng.
Rượu này vô cùng cay nhưng lại là rượu ngon nhất đẳng, cũng không kém khi so với hắn trân tàng hầu tâm tửu, nghĩ đến hầu tâm tửu, nội tâm của hắn ngứa ngáy, hắn lật cổ tay, một hồ lô rượu xuất hiện trong tay hắn, lúc này ném qua cho đối phương.
Thanh niên trên bệ đá cũng không có nhiều lời, hắn vẫn ca hát, thấy hắn không chút do dự mang rượu ra, ánh mắt mang theo tán dương, thò tay một trảo, hồ lô rượu rơi vào lòng bàn tay sau đó uống vào bụng, ngay sau đó sắc mặt của hắn vô cùng đặc sắc, lúc này bật dậy và đổ rượu vào miệng, không ngừng ngửi tới ngửi lui, bộ dạng khó tin nổi.
Hầu tâm tửu, mặc dù chỉ là đồ tiểu thế giới như thiên địa lục đạo sản xuất ra nhưng tinh khiết và thơm ngon, dư vị vô cùng, mặc dù Tà Nguyệt Chí Tôn Vực cũng không có loại nào sánh bằng.
- Hảo tửu ah hảo tửu!
Ngửi mấy nhơi thanh niên liếm môi, bộ dạng trông rất thèm, hắn có cảm giác không bỏ được.
Sợ uống xong hồ lô rượu trong tay sẽ không còn rượu ngon như thế nhắm nháp.
- Uống hế không sao, ta còn không ít.
Nhìn bộ dạng của hắn, Nhiếp Vân lúc này cảm thấy buồn cười, hắn cầm một bình ném qua.
Xem xét đã biết rõ người này là người thích rượu, hoàn toàn cùng loại với lão tửu quỷ, loại người này thích rượu như mạng, đột nhiên nhìn thấy rượu ngon như thế có chút không bỏ uống cạn.
- Hảo tửu, hảo tửu!
Sau khi tiếp nhận hồ lô thứ hai thấy giống như đúc, thanh niên thích rượu thở ra một hơi, lúc này yên lòng mở ra uống.
Kỳ thật Nhiếp Vân cũng không nói dối, ở trong thiên địa lục đạo ba vạn năm, số lượng hầu tâm viên càng ngày càng nhiều, hầu tâm tửu cũng càng ngày càng nhiều, đến Tà Nguyệt Chí Tôn Vực cũng chứa đựng không ít, hắn có tới mấy vạn hồ lô như thế, tặng người một hai hồ lô cũng không có gì.
Có được rượu ngon, thanh niên cũng không nhiều lời, lúc này hắn uống vào, sau một lúc uống sạch rượu ngon, mang theo biểu lộ không thỏa mãn, lúc này hắn cầm hồ lô kia ôm vào trong ngực, có chút không dám uống.
Lúc này hắn ngẩng đầu nhìn sang Nhiếp Vân:
- Ta không uống chùa rượu ngon của ngươi, ngươi có thù với Kiền Huyết hoàng thất hay sao?