Dựa theo tình huống bình thường mà nói, cho dù là Chúa Tể đứng tại chỗ không phản kháng, để cho Tru Thiên cảnh sơ kỳ liều mạng đánh vào thì cũng sẽ không bị thương tổn một chút nào a. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không nhìn nhầm đó chứ!
Tất cả mọi người đều cảm thấy như hôn mê.
- Ta muốn ngươi chết. . .
Mặc Nhai càng thêm tan vỡ, nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, sau hắn còn không biết bọn họ đang nghĩ cái gì chứ? Hắn tức giận tới mức kêu loạn lên, lại vỗ xuống một chưởng.
Bất quá một chưởng này còn không có rơi vào trên người đối phương thì gương mặt bên kia lại cảm thấy đau đớn.
Phanh!
Hắn lại lảo đảo một cái, tạo thành một vòng lại chỗ.
- Chỉ bằng vào loại tu vi rác rưởi này của ngươi cũng dám khoác lác ở đây sao? Tại sao không đi chết!
Hai bàn tay đánh cho đối phương không biết phương hướng, Tiểu Long chống hai tay vào hông. Tức giận nói, nhìn dáng vẻ của hắn, giống như là đang dạy dỗ một vãn bối không biết trời cao đất rộng vậy.
- Ngươi. . .
Thân hình ổn định lại, Mặc Nhai máu phun ra một búng máu.
Rốt cuộc là như thế nào a, không nên chơi như vậy a. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Sưu!
Trong lòng dung động, thế nhưng tay vẫn không có dừng, lần này hắn không dám dùng chiêu số quá mạnh mẽ, một quyền đánh thẳng ra, như là thương long xuất hải, trực lai trực vãng, không có một chút kỹ xảo nào.
Phanh!
Một quyền vừa mới đánh ra thì trên mặt đã lần nữa cảm thấy nóng hừng hực. Thân thể lại lảo đảo một cái, lần này hắn cũng không nhịn được nữa mà phun ra một ngụm máu tươi. Răng cũng rớt đầy đất.
Con bà nó, ông trời ơi, ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không?
- Cái này. . .
- Chẳng lẽ vị tiền bối này là. . . cường giả Phong vương ngụy trang?
Đám người Tiêu Diêu Tiên cũng trợn to hai mắt.
Mới vừa rồi vị Mặc Nhai này chính là người chiến đấu với Tiêu Diêu Tiên hắn. Thủ đoạn tàn nhẫn, quỷ kế đa đoan, cho dù là hắn cũng cảm thấy không thể nào chiến thắng được. Thế nhưng thiếu niên trước mắt này gầy yếu như thế. Chỉ là lại liên tiếp bạt cho đối phương ba cái bạt tai. Không có nương tay chút nào, đối phương ở trước mặt thiếu niên này lại giống như trẻ con vậy. . . Sẽ không phải là cường giả Phong vương ngụy trang đó chứ?
- Cường giả Phong vương? Trí tưởng tượng của ngươi thật là phong phú. . .
Nhiếp Vân cười một tiếng.
Chuyện liên quan tới Nạp Vật thế giới hắn cũng không muốn giải thích thêm, đan điền diễn biến thành một cái Chí Tôn vực. Chuyện này quả thực quá mức kinh thế hãi tục.
Trừ Tiểu Long, Lạc Khuynh Thành và số ít người biết ra, bất kỳ người nào hắn cũng không nói cho biết. Cho dù là đám người Phù Ám Triều cũng chỉ biết là hắn có một không gian có thể so với Chí Tôn vực mà thôi. Cũng không biết ở trong thế giới này, hắn là chưởng khống giả duy nhất, vô luận làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần một cái ý niệm là có thể hoàn thành được.
Phanh phanh phanh!
Tiểu Long không biết người khác đang khiếp sợ thế nào. Mà cho dù biết nhất định cũng sẽ thản nhiên tiếp nhận. Lúc này hắn lại đang tiến lên, lại tát ra một cái tát. Liên tục mấy cái, cả người Mặc Nhai cũng bị tát cho hôn mê, hai mắt biến thành màu đen, đầu óc sắp nứt ra, cả người tùy thời như muốn bạo phát.
- Đại nhân, cứu ta. . .
Không chịu nổi nữa, hắn biết mình không thể nào là đối thủ của người trước mắt này, Mặc Nhai vội vàng cầu cứu Vạn Pháp Chúa Tể.
- Còn gọi cứu binh. Vậy thì ngươi chết trước đi.
Tiểu Long biết Nhiếp Vân không cho hắn giết chết Vạn Pháp Chúa Tể, thế nhưng cũng không bao gồm người này. Bàn tay hắn chộp một trảo, chộp Mặc Nhai vào trong lòng bàn tay.
- Dừng tay!
Thấy Mặc Nhai thực lực Chúa Tể ở trước mặt tiểu tử Tru Thiên cảnh sơ kỳ này lại giống như món đồ chơi, rốt cuộc Vạn Pháp Chúa Tể đã biết đối phương cường đại. Hắn cũng không chịu được nữa mà quát to một tiếng, sau đó vọt tới.
Đồng thời, thần binh bán bộ Phong vương trong tay nâng lên, dường như chỉ cần đối phương không dừng tay thì hắn sẽ đánh ra một kích trí mạng vậy.
- Dừng tay? Được rồi, ta đưa thi thể cho ngươi!
Tiểu Long mặc kệ hắn đang uy hiếp, cổ tay run lên, một tiếng răng rắc vang lên. Cái đầu của Mặc Nhai đã bị hắn vặn một cái, sau đó tiện tay ném thi thể về phía đối phương.
- Ngươi. . . Chết rồi!
Thấy Tiểu Long không quan tâm tới uy hiếp của mình, cho là gió thoảng bên tai, trực tiếp đánh chết Mặc Nhai. Vạn Pháp Chúa Tể cảm thấy như máu nóng xông lên não, sắp bạo phát.
Cửu U Trảm Cốt đao trong tay chợt hóa thành lưu tinh, bổ về phía đầu Tiểu Long.
Mặc dù đây là thế giới của Nhiếp Vân, thế nhưng dù sao cũng chỉ là một Chí Tôn vực thông thường. Dưới lực lượng của thần binh bán bộ Phong vương đã bị phá vỡ không gian, mà nó cũng nhanh chóng bổ tới đầu Tiểu Long.
Keng!
Cửu U Trảm Cốt đao đánh vào trên đỉnh đầu của Tiểu Long, ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có. Bất quá, cũng không giống như trong tưởng tượng vậy, có thể bổ đầu hắn thành hai khúc. Mà là phát ra âm hương thanh thúy nhất, tia lửa ngập trời bắn ra.
Sưu!
Vạn Pháp Chúa Tể chỉ cảm thấy bàn tay đau đớn, cổ tay tê dại, Cửu U Trảm Cốt đao thiếu chút nữa đã rời tay hắn.
- Ngươi làm gì vậy? Làm cho ta buồn cười sao?
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Long chẳng những không có bị hắn chém thành hai đoạn, mà còn đang cười khanh khách nhìn về phía hắn. Giống như công kích mới vừa rồi đối với hắn không có chút tác dụng nào, ngay cả côn trùng đốt cũng không tính!
- Cái này. . . Cái này. . . Không thể nào!
Vạn Pháp Chúa Tể cảm thấy như phát điên.
Hắn lấy ra Cửu U Trảm Cốt đao, đuổi cho Nhiếp Vân đuổi không có cách nào ngăn cản. Sao tiểu tử Tru Thiên cảnh sơ kỳ này lại có thể tùy tiện ngăn cản, còn không có một chút tổn thương nào chứ?
- Có cái gì mà không thể chứ? Đây chính là thực lực của tiểu gia ta!
Tiểu Long nhướng mày lên, lại tát ra một cái.
Phanh!
Vạn Pháp Chúa Tể không có khác nhau Mặc Nhai vừa rồi chút nào, lại bị một cái tát đát cho lật úp xuống mặt đất. Toàn thân run run, toàn bộ răng phun ra trên đất.
- Ngươi. . .
Gian nan đứng dậy, Vạn Pháp Chúa Tể sụp đổ.
Người trước mắt này rốt cuộc là quái vật gì a? Thần binh Bán bộ Phong vương chém vào trên đầu cũng không có chút sứt mẻ nào. Mà còn làm cho cánh tay hắn tê dại. Hắn có lực phòng ngự như vậy lại bị đối phương tát một cái răng đã rơi đầy đất.