Vô Tận Đan Điền

Chương 825: Chương 825: Tin tức phụ mẫu (Hạ) (2)




- Ta đương nhiên không phải đồ đệ của hắn, nhắc tới cũng không may, lần trước sau khi chia tay ngươi, ta đi một mình và nhìn thấy lão tửu quỷ để lộ bảo quang trên người, vì vậy nhất thời ngứa nghề nên đi qua. . . Khục khục, vì vậy đã bị hắn bắt làm đồng tử...

Thiên Huyễn vẻ mặt xấu hổ.

- Ha ha!

Nghe hắn nói như vậy Nhiếp Vân cười to.

Xẹm ra nhãn lực của gia hỏa này không có gì đặc biệt, cho dù ngươi là thần thâu đệ nhất thiên hạ, hiện tại tu vi không đủ đi trộm đồ của cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh, làm thế có khác gì muốn chết đâu?

Cũng may mắn trộm phải lão tửu quỷ ưa thích phong trần, đổi thành người khô khan thì cái mạng nhỏ khó giữ!

- Ngươi chỉ biết cười, nếu không phải ta nói với ngươi, ngươi cho rằng lão tửu quỷ ở thành Thiên Diệp sẽ cứu ngươi?

Nghe được Nhiếp Vân cười như vậy, sắc mặt Thiên Huyễn biến thành màu đen, nói:

- Lúc trước ta bị bắt lại, ta liền làm đồng tử, về sau mới phát hiện lão tửu quỷ này chuyên môn tới tìm ngươi, về sau gặp nhau tại thành Bách Diệp, dựa theo hắn nói muốn nhìn ngươi ngươi gây rối khắp nơi và nói dối như cuội là làm gì, nếu như mưu đồ làm loạn sẽ ra tay giáo huấn, trải qua tiếp xúc cảm thấy ngươi còn không tệ, lúc này mới buông tha!

- Ra tay giáo huấn?

Nhiếp Vân đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

May mắn ngày đó không có so đo lão tửu quỷ uống rượu, nếu hơi biểu hiện không tốt chỉ sợ đã trở nên thê thảm.

Không quan tâm hắn biến hóa, Thiên Huyễn tiếp tục nói:

- Thiên Diệp thành, khi gặp lần nữa ta hao hết tâm tư khuyên can mãi hắn mới ra tay, bằng không bằng vào thực lực Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh của hắn làm sao nguyện ý đắc tôi hai đại chưởng giáo cũng phải cứu ngươi!

- Thì ra là thế, đa tạ!

Nhiếp Vân gật gật đầu, hắn nghiêm túc ôm quyền.

Cũng đúng, lão tửu quỷ đã dạo chơi nhân gian, khẳng định không muốn người khác biết rõ thân phận của mình, trước kia đã cảm thấy kỳ quái, chỉ bằng vào giao tình một chầu rượu còn không thể làm đối phương xuất thủ cứu giúp, hiện tại xem ra là đại ân của Thiên Huyễn.

- Tại sao lão tửu quỷ tới tìm ta? Hoặc là nghe tin tức ở bên ngoài, hoặc là có quan hệ với tỷ tỷ ta ủy thác?

Nội tâm Nhiếp Vân hơi động, hắn nói.

- Huynh đệ không cần phải nói những chuyện này, lần này ta có thể mở khúc mắc cũng nhờ có ngươi cả!

Dường như Thiên Huyễn lại nhớ tới Vân Huyên và lắc đầu thở dài.

Đã từng là người yêu nhưng lại biến thành bộ dạng như thế, đối với hắn mà nói là đả kích lớn.

- Ta nghe Ứng Long chính là Long Ảnh nói, ngươi từng bị hãm hại, thân trúng kịch độc, như thế nào...

Nhiếp Vân nghi hoặc nhìn về phía Thiên Huyễn.

Ứng Long nói Thiên Huyễn trúng Thiên Tâm Hàn Độc không có thuốc chữa, tại sao bảy mươi năm qua Thiên Huyễn vẫn vui vẻ không có vấn đề gì?

- Ta thật sự trúng kịch độc, khí hải bị đông lại cho nên giống như người bình thường, nhưng ngươi không nhìn xem ta là ai, thần thâu Thiên Huyễn, thủ đoạn rất nhiều, chút độc ấy không làm khó được ta, hiện tại đã tốt không kém bao nhiêu.

Thiên Huyễn cười ha ha.

- Tốt không kém bao nhiêu?

Nhiếp Vân nhướng mày.

Thiên Huyễn không nói triệt để tốt, mà nói tốt không kém bao nhiêu, chẳng lẽ còn chưa triệt để thoát khỏi chất độc quấy nhiễu?

- Có thể cho ta xem hay không?

Nghĩ đến điểm này cho nên hắn ngẩn đầu nhìn Thiên Huyễn.

- Cho ngươi xem? Chẳng lẽ ngươi còn có biện pháp?

Ngoài miệng nói như vậy nhưng Thiên Huyễn vẫn đưa tay qua.

Ngón tay điểm vào cánh tay Thiên Huyễn, trị liệu chi khí tiến vào khí hải của hắn, xem xét xong sắc mặt Nhiếp Vân biến thành âm trầm.

Tuy hắn không phải thầy thuốc nhưng có trị liệu đan điền, từ đó hắn có rất nhiều hiểu biết, cũng hiểu rõ ngay sau đó.

Thiên Tâm Hàn Độc không hổ danh là chất độc sánh ngang Yêu Minh Tiên Dịch, tuy bị Thiên Huyễn dùng thủ đoạn giam cầm nhưng nó vẫn phi thường lợi hại, hai bên giằng co càng diễn càng liệt, cho dù bây giờ nhìn hoàn hảo không tổn hao gì, trên thực tế chẳng khác gì uống thuốc độc giải khát, hơi không cẩn thận sẽ thân tử đạo tiêu.

Hơn nữa Thiên Tâm Hàn Độc đang giằng co với hắn, làm hắn thừa nhận thống khổ không thuộc về mình.

- Ha ha, lão tửu quỷ cũng xem giúp ta, nói loại tình huống này chỉ có thể tìm được kẻ có thiên phú độc sư hút Thiên Tâm Hàn Độc đi mới có thể khỏi hẳn, nếu không ngay cả hắn cũng không có biện pháp.

- Ngươi cũng biết thiên phú độc sư không dễ tìm, lần trước ta nghe nói Kịch Độc Vương có được thiên phú độc sư, thời điểm đi tìm lại bị người ta giết, ngay cả thi thể cũng bị luyện hóa. . . Ai, không sao cả, dù sao nhiều năm như vậy cũng thành thói quen, không có việc gì. . .

Nhìn thấy sắc mặt Nhiếp Vân, Thiên Huyễn còn tưởng rằng hắn không có biện pháp nên cười nói.

Thiên phú độc sư là năng lực đặc biệt của yêu nhân, phi thường thưa thớt, thật vất vả nghe nói có một nhưng bị giết, nội tâm Thiên Huyễn cũng không trông cậy vào.

Hắn tươi cười muốn rút tay về, đột nhiên bàn tay bị bắt lấy, Thiên Huyễn lại cảm giác có tin tức làm hắn chấn động như bị sét đánh, sắc mặt đỏ ừng và hô hấp dồn dập.

- Thiên phú độc sư đúng là không dễ tìm... Ta vừa vặn có thiên phú này.

- Ngươi có thiên phú độc sư?

Giọng nói của Thiên Huyễn hơi run rẩy

- Xác định không phải kịch độc chi khí? Bản thân kịch độc chi khí ẩn chứa kịch độc, không thể sử dụng. . .

Thiên phú đặc thù, thần thâu chi khí, địa hành chi khí, diễm hỏa chi khí, thiên nhãn chi khí. . . Những thứ này có thể cho những người không có thiên phú sử dụng, cũng giúp những người này có được thiên phú đặc thù trong thời gian ngắn, duy chỉ có kịch độc chi khí không được, kịch độc chi khí nếu không phải thiên phú độc sư, hơi dính vào một ít sẽ chết ngay lập tức, một chút tác dụng cũng không có.

Lúc trước Nhiếp Vân cảm thụ độc khí chi khí cũng có cảm giác mê muội, thiếu chút nữa bị độc chết, may mắn đan điền mở ra kịch độc đan điền mới có thể may mắn thoát khỏi.

Thiên Huyễn là người bị kịch độc tra tấn suốt bảy mươi năm, hắn từ lâu đã tìm người có thiên phú kịch độc, sau khi nghe tin tức nhưng kết quả vô vọng, lúc này nghe được Nhiếp Vân khẳng định thì hắn còn không dám tin tưởng.

- Ta có một dạng bảo bối, có thể làm cho ta trong thời gian ngắn có được hiệu quả giống như độc sư mà không trúng độc, ngươi yên tâm đi, tuyệt đối không có vấn đề!

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của hắn, Nhiếp Vân biết rõ hắn suy nghĩ cái gì, hắn cười ha hả nhưng không dám nói mình có thiên phú độc sư, lúc này nói thành một dạng bảo vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.