Vô Tận Đan Điền

Chương 3278: Chương 3278: Toàn bộ quỳ xuống




Rắc rắc!

Lục Bác còn chưa kịp phản ứng, đầu gối liền mềm nhũn quỳ xuống đất.

- Ngươi...

Sắc mặt của Lục Bác nhăn nhó, cả người sắp điên rồi.

Hắn bất kể nói thế nào cũng là trưởng lão Kiếm Linh Cốc, cường giả Hoàng cảnh viên mãn, bị một Vương cảnh đánh quỳ xuống đất, cảm giác khuất nhục mãnh liệt để cho hắn tan vở.

- Nếu là ân oán cá nhân, ta cũng không giết ngươi, trước đợi ở nơi này... Chờ người nhà các ngươi đưa tiền chuộc tới a!

Không nói nhảm với hắn, bàn tay của Nhiếp Vân nhẹ nhàng rơi xuống tới.

Động tác của hắn nhẹ nhàng, êm ái giống như lá rụng, lại giống như gió mát phủ tới, không nhìn ra bất kỳ uy lực gì.

Bất quá, thân thể Lục Bác vừa tiếp xúc bàn tay của hắn, mặt mũi vốn bình tĩnh lập tức vặn vẹo, trong miệng không ngừng phun bọt mép, toàn thân run rẩy.

- Cái gì?

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người con ngươi co rụt lại.

Bọn họ ngu nữa cũng biết, đây là dấu hiệu trúng độc.

Thiếu niên trước mắt này đánh một chưởng, đã rót một loại độc tố lợi hại vào trong cơ thể Lục Bác, chính vì vậy, hắn mới không đở được, biến thành bộ dáng bây giờ

- Nếu ba người các ngươi cùng ta có ân oán cá nhân, vậy thì ngượng ngùng...

Nhiếp Vân cùng Lục Bác chiến đấu, bất quá một hai hô hấp, những người khác cho là người sau khẳng định có thể chiến thắng, nên không xuất thủ, khi phát hiện kết cục nghịch chuyển, đã không còn kịp rồi.

- Tiểu tử này cổ quái, mọi người liên thủ đối phó...

Thấy hắn tính toán xuất thủ lần nữa, ba người còn dư lại giờ mới hiểu được, từng cái sắc mặt khó coi.

Thực lực của Lục Bác, mạnh hơn ba người bọn họ, ngay cả hắn cũng không đở nổi một chiêu, bọn họ không cho là có thể chống lại, vì an toàn, chỉ có thể ba người liên thủ.

Hô!

Tiếng kêu còn không có kết thúc, thiếu niên ở trước mắt lần nữa không thấy, một khắc sau đã xuất hiện ở bên cạnh một lão giả trong đó, không tránh không né, một chưởng vỗ tới.

Lạch cạch!

Mặc dù lão giả này làm ra phản kháng, nhưng giống như Lục Bác, bị màn sáng ngăn cản ở bên ngoài, sau một khắc, cảm thấy khí tức để cho linh hồn hắn run rẩy chèn ép tới, đầu gối mềm nhũn bước theo gót chân của Lục Bác.

- Ngươi cũng hưởng thụ một chút đi!

Một tát để cho lão giả này quỳ xuống đất, Nhiếp Vân vung tay.

Rất nhanh, người này cũng miệng sùi bọt mép, toàn thân run rẩy.

Cũng trúng độc.

- Hai người các ngươi, cũng chớ đi a...

Thấy một màn quỷ dị như vậy, hai người còn dư lại mới vừa rồi khí thế hung hăng, sắc mặt trở nên vàng khè, trong mắt sinh ra thối ý.

Bất quá nếu Nhiếp Vân xuất thủ, thì làm sao có thể để cho bọn họ chạy trốn, thuấn di xuất hiện ở trước mặt đối phương, thời gian nháy con mắt, hai người còn dư lại cũng quỳ xuống đất, không ngừng co quắp.

Thật ra thì dựa theo thực lực của Nhiếp Vân, đối mặt Hoàng cảnh viên mãn như đám người Lục Bác, cho dù khoảng thời gian này tiến bộ rất lớn, cũng khó có thể chống lại. Nhưng hắn có Linh Lung Trân Châu Tháp, có thể không nhìn công kích của đối phương, bớt đi không ít phiền toái. Về phần một cái tát vỗ tới, đám người Lục Bác không cách nào phản kháng, là không phải tu vi của hắn! Mà là lặng lẽ nắm giọt huyết dịch màu vàng lấy được ở Kiếm Trì vào lòng bàn tay.

Huyết dịch này là của Lục Hi Đại Đế, mang theo huyết mạch tinh thuần nhất của hắn, đám người Lục Bác thân là hậu nhân, cho dù huyết mạch đã cực kỳ mỏng manh, nhưng vẫn không chịu nổi loại chèn ép đến từ sâu trong nội tâm này.

Huyết mạch uy áp, để cho lực lượng vốn mênh mông của bọn họ hoàn toàn bị giam cầm, lúc này mới bị Nhiếp Vân ung dung đánh bại, bốn cái liên thủ cũng không có biện pháp!

Dĩ nhiên, nếu như đổi thành bốn Hoàng cảnh viên mãn ở ngoài Kiếm Linh cốc, sẽ không có loại hiệu quả này. Huyết mạch Lục Hi chỉ có lực áp bách đối với hậu nhân của hắn, đối với ngoại nhân không có bất cứ tác dụng gì.

- Ngươi... Làm cái gì? Dám động thủ với trưởng lão của Kiếm Linh Cốc. Tìm chết...

Lục Mông sắp điên rồi.

Hắn mới vừa nói ân oán cá nhân, là vì phòng ngừa Nhị Tế Ty xuất thủ, ai ngờ tiếng nói mới dứt, bốn cao thủ Hoàng cảnh viên mãn liền bị người ngoại lai đánh quỳ xuống đất, hơn thân trúng Kịch Độc, trùng kích mãnh liệt để cho hắn không thể tin tưởng.

Bất kể nói thế nào, người ngoại lai này chỉ có một người, hơn nữa ngay cả Hoàng cảnh cũng không đạt tới... Nhưng một người như vậy, không nhìn Kiếm Linh Cốc bọn họ, trực tiếp xuất thủ, không cố kỵ chút nào...

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Lục Mông cũng cảm thấy đây là lời đồn nhãm.

- Tìm chết? Ta không thích tìm chết, bất quá... ta xem ngươi giống như là tìm chết a!

Xử lý xong đám người Lục Bác, Nhiếp Vân vỗ tay một cái, quay đầu nhìn về phía Lục Mông, nhẹ nhàng cười một tiếng, răng lộ ra.

Thấy nụ cười này, trong lòng Lục Mông máy động.

Mặc dù thực lực của hắn cũng là Hoàng cảnh viên mãn, nhưng so với Lục Bác còn có chút chênh lệch, bình thường chẳng qua là dựa vào thân phận quản gia của Đại Tế Ty, mới diễu võ dương oai... Thật muốn chiến đấu với thiếu niên, hắn biết mười cái như mình cũng không phải đối thủ!

- Ngươi muốn làm gì? Ta là quản gia của Đại Tế Ty phủ, ngươi dám động thủ với ta, chính là đánh mặt của Đại Tế Ty, Đại Tế Ty sẽ không bỏ qua cho ngươi...

Lui về phía sau một bước, Lục Mông không thể làm gì khác hơn là dời Đại Tế Ty ra.

Hiện tại hắn cũng chỉ có thể hy vọng đối phương kiêng kỵ Đại Tế Ty, không dám động thủ với hắn, nếu không, tình huống thảm thiết của đám người Lục Bác, hắn thật không muốn.

- Cho dù ta không động tay, Đại Tế Ty sẽ bỏ qua cho ta sao?

Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười một tiếng.

Lục Mông này vừa đến đã cảm thấy tài trí hơn người, không ai bì nổi, nếu như không có ở Kiếm Trì lấy được huyết dịch của Lục Hi Đại Đế, hôm nay chật vật chỉ sợ không phải đối phương mà là mình.

Cho nên, nếu động thủ, người này cũng không có ý định bỏ qua.

Hô!

Nhiếp Vân thuấn di đến bên cạnh đối phương, không tới một cái hô hấp, Lục Mông giống như đám người Lục Bác, nằm trên đất, không ngừng co quắp, miệng sùi bọt mép.

- Cái này...

Nhị Tế Ty vốn sợ thiếu niên trước mắt này thua thiệt, còn muốn động thủ giúp một tay, bất quá còn không chờ hắn xuất thủ, chiến đấu đã kết thúc, nhìn năm người nằm trên đất không ngừng lăn lộn, trên mặt khiếp sợ khó có thể át chế.

Không dùng tới lực lượng Tế Ty, đối phó năm người này, coi như là hắn, cũng không thể ung dung lưu loát như vậy!

Chẳng lẽ... sức chiến đấu của thiếu niên trước mắt này đã vượt qua hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.