- Bảo hắn chịu chết? Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta chỉ khảo hạch thôi.
- Nếu như bởi vì sợ hãi mà không dám đi U Ma cảnh, làm sao có thể thật tình đối đãi với ngươi.
Đế Huyền nói.
- U Ma cảnh là địa phương nào ngươi cũng không phải không biết, cho dù thực lực của sư phụ đi vào có thể còn sống đi ra hay không còn không nhất định, bảo hắn một Thiên Đạo cảnh đi qua, không phải chịu chết là cái gì?
Đạm Thai Lăng Nguyệt cắn răng.
- Không cần nói, chuyện này ta đã quyết định, lập tức rời đi!
Đế Huyền khoát tay.
- Sư phụ. . .
Đạm Thai Lăng Nguyệt xiết chặc nắm đấm.
- Mang thiếu phong chủ đi ra ngoài!
Đế Huyền không nhiều lời, khoát tay.
- Vâng!
Hầu nữ vụng trộm nhìn Đạm Thai Lăng Nguyệt, cắn răng đi tới trước mặt.
- Mời thiếu phong chủ trở về đi!
- Nếu sư phụ không thay đổi tâm ý, vậy thì thứ cho Nguyệt Nhi bất hiếu. . .
Nhìn bộ dạng sư phụ như thế, Đại Thai Lăng Nguyệt buồn bả quỳ xuống đất, liên tục dập đầu mấy cái.
- Ngươi muốn làm gì?
Đế Huyền cau mày.
- Sư phụ có ân với ta nhưng... Nhiếp Vân là người yêu của ta, là phu quân của ta, ta không sẽ rời khỏi hắn, cả hai chọn một mà thôi, cùng lắm ta mưu phản Thần Nữ phong.
Trong mắt Đạm Thai Lăng Nguyệt mang theo kiên quyết.
Tuy Đế Huyền có ân với nàng, trả giá vô số tâm huyết nhưng thì sao?
So sánh giữa Nhiếp Vân và Đế Huyền, nàng khẳng định lựa chọn Nhiếp Vân.
Nàng thiếu nợ Nhiếp Vân quá nhiều, đã vô lực hoàn lại, đã như thế còn không bằng trực tiếp một chút.
- Ngươi...
Không nghĩ tới đệ tử nhu thuận lại nói ra lời này, Đế Huyền biến sắc, gương mặt khó coi.
- Vì hắn nên ngươi vứt bỏ sư phụ sao?
- Sư phụ có ân tình với ta, nếu không ép ta, ta sao có thể nói ra lời như vậy? Còn hi vọng sư phụ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đời này ta không lấy ai ngoài Nhiếp Vân.
Đạm Thai Lăng Nguyệt quỳ dưới mặt đất không đứng lên.
- Tốt, tốt! Không nghĩ tới Đế Huyền ta phí hết tâm huyết, kết quả nuôi ra bạch nhãn lang.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đạm Thai Lăng Nguyệt, Đế Huyền cười lạnh:
- Nếu như thế, từ hôm nay trở đi ngươi ở lại đây cho ta, không có ta cho phép, đừng mong rời đi!
Gầm lên giận dữ, Đế Huyền vung tay lên sau đó lực lượng cường đại bao phủ Đạm Thai Lăng Nguyệt vào bên trong.
Trong đại điện xuất hiện trận pháp cường đại vây khốn Đạm Thai Lăng Nguyệt bên trong.
- Sư phụ. . .
Nhìn thấy mình bị vây khốn, lực lượng không cách nào thi triển, linh hồn cũng không thể phóng thích ra ngoài, nước mắt Đạm Thai Lăng Nguyệt lập tức chảy xuống.
- Đừng gọi ta sư phụ, Hiên Thần công tử, ngươi gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả.
Đế Huyền hất lên tay.
Nàng thành danh nhiều năm như vậy, lần thứ nhất bị người ta ngỗ nghịch, hơn nữa phản kháng triệt để như thế, trực tiếp kích thích lửa giận trong lòng.
- Ngô Tú!
Sau khi giam cầm Đạm Thai Lăng Nguyệt, Đế Huyền quay đầu hô một tiếng.
Bóng người nhúc nhích, một lão phụ xuất hiện trong đại sảnh.
- Tìm Hiên Thần công tử tới đây cho ta.
Đế Huyền phân phó.
- Vâng!
Lão phụ làm như không nhìn thấy Đạm Thai Lăng Nguyệt bị giam, quay người đi ra ngoài.
Thời gian không dài, nàng đã đi tới bên cạnh thanh niên.
Chính là Hiên Thần công tử.
- Bái kiến Đế Huyền Đại Đế!
Hiên Thần công tử vội vàng quỳ gối.
- Ân, có lẽ Hiên Viên Đại Đế đã nói với ngươi, Thần Nữ phong chúng ta muốn liên hợp với Vô Biên Hải.
Đế Huyền nói.
- Vâng!
Hiên Thần công tử liền vội vàng gật đầu.
- Vậy là tốt rồi, cầm lấy!
Đế Huyền khoát tay chặn lại, một kiện bảo vật xuất hiện và tỏa ra khí tức làm người ta khiếp sợ.
Là một đoạn dây leo, tuy không nhận ra là bảo vật cấp độ gì, chỉ từ lực lượng đã biết không đơn giản.
- Chẳng lẽ là. . .
Hiên Thần công tử biến sắc, trong mắt mang theo không dám tin.
- Ân, chính là Huyền Vũ Tiên Đằng, ngươi cầm đi, mười ngày sau giao cho ta là được, không cần đi U Ma cảnh!
Đế Huyền khoát tay.
- Đa tạ Đế Huyền Đại Đế thành toàn. . .
Hiên Thần công tử làm sao không biết xảy ra chuyện gì, hưng phấn vội vàng thu hồi Huyền Vũ Tiên Đằng.
Tuy Hiên Thần công tử tự tin nhưng không ngốc, U Ma cảnh được xưng Thần giới đệ nhất hiểm địa, cường giả Đế cảnh dễ dàng chết trong đó, hắn không cảm giác mình còn sống đi ra.
Nơi nguy hiểm như thế, có thể không đi là tốt nhất.
Lúc này hắn cũng hiểu dụng ý của Đế Huyền.
Hiện tại tham gia khảo hạch thứ hai chỉ có hắn và Nhiếp Vân, lặng lẽ cho mình Huyền Vũ Tiên Đằng, đó là muốn giúp mình chiến thắng, trên thực tế là muốn Nhiếp Vân đi mạo hiểm, do đó một đi không trở lại!
- Tốt, ngươi đi xuống đi!
- Mấy ngày nay tốt nhất không nên xuất hiện!
Đế Huyền bàn giao một câu và khoát tay.
- Vâng!
Hiên Thần công tử gật đầu, quay người rời đi.
Chờ hắn rời đi, Đế Huyền nghiêng đầu sang và khoát tay, Đạm Thai Lăng Nguyệt bị trận pháp bao phủ hóa thành vô hình cũng hiện ra.
Tuy Hiên Thần công tử nhìn không thấy nàng nhưng nàng nhìn rõ việc vừa rồi.
- Sư phụ. . .
Gương mặt Đạm Thai Lăng Nguyệt như tro tàn.
Hiên Thần công tử có thể nghĩ thông suốt xảy ra chuyện gì, nàng sao không rõ chứ.
Nàng cố ý muốn giết Nhiếp Vân.
- Ta phải báo cho Nhiếp Vân. . .
Nghĩ vậy thân thể khẽ động muốn bay ra ngoài, ý niệm cũng phóng xuất ra.
Ầm ầm ầm!
Cho dù ý niệm hay thân thể còn không thể rời khỏi cung điện bị giam cầm, nàng hiện tại như con bướm dính vào mạng nhện, cho dù làm thế nào cũng không thể thoát đi.
Cửu châu cảnh đỉnh phong, tuy là người mạnh nhất dưới Đế cảnh nhưng còn kém Đế cảnh chân chính nhiều.
Lại nói Đế Huyền chính là người nổi bật trong Đế cảnh, bài danh ít nhất top mười.
- Ta sẽ làm ngươi hết hi vọng.
Hừ lạnh một tiếng, Đế Huyền hát tay rời phòng.
- Sư phụ, sư phụ. . .
Nàng gào thét liên tục, Đạm Thai Lăng Nguyệt dốc sức liều mạng trùng kích phong ấn nhưng chẳng khác gì kiến càng lay cây, hoàn toàn không thể làm gì.
- Nhiếp Vân... Ngàn vạn đừng đi, đừng đi. . .
Thì thào tự nói, Đạm Thai Lăng Nguyệt ngồi dưới đất, giờ phút này nàng không có tu vi khiếp sợ thế nhân, nàng chỉ là nữ tử yếu đuối.
- Là ta hại ngươi, có lẽ nghe ngươi rời đi là tốt rồi!
Sớm biết sư phụ nhẫn tâm như thế, căn bản không nghe chính mình khuyên bảo, biết như thế nàng sớm đi cùng Nhiếp Vân.
Như vậy cũng không trở thành hại hắn...
...
- Đã qua một ngày, tại sao không có tin tức của Đạm Thai Lăng Nguyệt?
Trong Bát Phương quán, Nhiếp Vân đi từng vòng trong sân.