Vô Tận Đan Điền

Chương 2149: Chương 2149: Trong bụng (1)




Bọn họ là cường giả khủng bố, chỉ cần động thủ, cho dù áp chế thực lực vẫn tạo thành phá hư đại quy mô, thiên địa thay đổi, tuế nguyệt tang thương.

PHỐC!

Hỏa diễm thiêu đốt tường băng, Hồ Vi gặp phải trọng kích, sắc mặt khó bừng lảo đảo, tốc độ giảm mạnh.

Xem ra bức tường băng là thủ đoạn hắn dùng tinh huyết tạo thành, một khi phá hư sẽ ảnh hưởng tới tâm thần và linh hồn của hắn.

- Đừng trốn, chết đi!

Nương theo Nhiếp Vân thét dài, Thiên Tâm Đằng lập tức bay tới và bao phủ Hồ Vi.

Tốc độ lan tỏa của Thiên Tâm Đằng cực nhanh, tốc độ bay của nó cũng không chậm, thậm chí hiện tại đã nhanh hơn Phượng Hoàng chi dực rất nhiều, chỉ trong nháy mắt dây leo cuốn lấy đùi Hồ Vi và rễ cây lan tỏa nhanh chóng.

- Ah... Ta không muốn chết. . .

Bị Thiên Tâm Đằng bao phủ, Hồ Vi kêu thảm thiết và đầy hối hận.

Vốn bọn họ chỉ kiêng kị Cực Thiên Vương, nằm mơ cũng không nghĩ tới còn xuất hiện một người một ve đáng sợ như vậy.

Xì xì xì xì...

Hắn không có thời gian nghĩ nhiều, Thiên Tâm Đằng bao phủ lấy hắn, Hồ Vi và Cửu Triêu biến thành thây khô, lúc này cũng lấy Hỗn Độn Vương Thạch của bọn chúng, Nhiếp Vân lúc này bay lên cao thu lấy số còn lại.

- Thu!

Những ngôi sao còn lại trên bầu trời bị hắn thu đi.

Ầm ầm!

Vừa bắt lấy những ngôi sao này, đột nhiên cảm thấy thiên địa trước mặt lắc lư, chấn động cực lớn lan khắp không gian, dường như tiểu thế giới tùy thời sẽ sụp đổ.

- Hỏng bét, đoán chừng Cực Thiên Vương phát hiện, đi mau!

Nhiếp Vân biến sắc.

Đây là tiểu thế giới, tuy sụp đổ không thể làm tổn thương hai người bọn họ nhưng dù sao nơi này cũng là địa bàn của Cực Thiên Vương, bị nhốt trong nơi này khẳng định phiền toái không ít, hiện tại vật tới tay, nắm chặt thời gian bỏ chạy mới là chính đồ.

Vèo!

Nhíu mày một cái, Nhiếp Vân, Huyền Thiền Vương nhảy ra khỏi tiểu thế giới và quay về cung điện.

- Ân? Không đúng, tại sao cung điện biến mất?

Trở lại cung điện, một người một ve biến sắc nhìn quanh.

Trước mắt làm gì có cung điện gì, vật phẩm xa hoa bên trong đã biến mất, nóc phòng hình tròn co rút lại giống như lồng sắt cực lớn hoàn toàn phong tỏa chung quanh, thậm chí không gian cũng bị đông cứng làm bọn họ không thể na di.

- Hỏng bét, cung điện này là một kiện hỗn độn thần binh, chạy mau!

Nhìn thấy cảnh này, Nhiếp Vân hiểu ra, cung điện này hẳn là kiện hỗn độn thần binh, hiện tại đang nằm dưới sự khống chế của Cực Thiên Vương, nó nhanh chóng co rút lại, một khi bị triệt để vây khốn, còn muốn trốn quá khó khăn!

Trong nội tâm thấp giọng hô lên, Phượng Hoàng chi dực vỗ mạnh, Huyền Thiền Vương cũng biết nguy hiểm cho nên không dám dừng lại, lúc này cánh ve sắc bén cắt không gian tiến lên phía trước.

Ông!

Còn chưa đi xa, trong cung điện rung động rất mạnh, vô số sợi dây nhỏ bảy màu bay tới, chỉ trong nháy mắt bao phủ bọn họ.

Dây nhỏ như kén tầm cuốn lấy Nhiếp Vân, một người một ve như lâm vào vũng bùn nhưng không thoát ra được.

- Xé rách!

Biến sắc, Nhiếp Vân sử dụng Phượng Hoàng chi dực hóa thành lưỡi đao cắt qua dây nhỏ, dây nhỏ càng cắt càng quấn quanh nhanh hơn, chỉ cần giãy dụa thì dây nhỏ càng quấn càng nhiều, toàn thân bị trói như bánh chưng.

- Huyền Thiền Vương. . .

Bị bao phủ không thể chạy thoát, vội vàng nhìn sang Huyền Thiền Vương, nhìn thấy nó cũng như mình, bị dây nhỏ vùi vào bên trong, mặc dù thiêu đốt lực lượng Chủ Tể Phù Ấn cũng không cách nào bỏ chạy.

- Chủ nhân, làm sao bây giờ?

Sắc mặt biến hóa, Huyền Thiền Vương truyền âm thật nhanh.

Với tư cách tính mạng thượng cổ, bình thường không sợ trời không sợ đất, đối mặt với thứ quỷ dị này lại cảm thấy hoảng hốt.

- Đừng có gấp, để ta xem thứ này là cái gì.

Thấy Huyền Thiền Vương bị khốn trụ, nội tâm Nhiếp Vân mát lạnh một nửa, xem ra những dây nhỏ này đáng sợ còn hơn tưởng tượng.

Tuy bị nhốt nhưng hắn cũng không có sốt ruột bối rối, từ khi bước ra từ đại lục Khí Hải đi tới bây giờ, hắn lâm vào cục diện nguy hiểm quá nhiều lần, biết rõ hiện tại khẩn trương chỉ loạn trận cước mà thôi.

- Diễm hỏa đốt!

Tuy không biết những dây nhỏ này là cái gì nhưng chỉ cần là dây thì sợ lửa, hắn vận chuyển thiên phú diễm hỏa sư, lực lượng toàn thân hóa thành hỏa diễm và thiêu đốt dây nhỏ.

Xì xì xì xì...

Dây nhỏ va chạm với hỏa diễm, quả nhiên có phản ứng, nó tỏa ra mùi khét làm người ta buồn nôn, dây nhỏ nhũn ra và đứt gãy.

- Đây là thứ quỷ gì?

Thấy những dây nhỏ này không bị diễm hỏa đốt thành tro, Huyền Thiền Vương sắp điên lên.

Diễm hỏa được xưng không có gì không đốt, rốt cuộc thứ này là gì?

- Đây là dịch nhờn tính mạng thượng cổ, bằng không làm sao có mùi thúi!

Nhiếp Vân nhíu mày, vẻ mặt của hắn kỳ quái.

Thông qua diễm hỏa bốc cháy, thiên nhãn thấu thị, hắn nhìn ra dây nhỏ là thứ gì, đó là dịch nhờn tính mạng giống dịch dạ dày, dịch ruột non, không biết nơi này là nơi nào mà có thứ buồn nôn như thế.

- Tánh mạng dịch nhờn? Tại sao trong cung điện Cực Thiên Vương lại có thứ này? Chẳng lẽ...

Huyền Thiền Vương nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt trợn tròn nhìn về phía Nhiếp Vân.

- Không sai, hẳn là như thế, đến, đi theo ta!

Dường như biết rõ hắn nghĩ tới cái gì, Nhiếp Vân gật gật đầu, toàn thân hắn như lửa đốt, Thiên Tâm Đằng duỗi bàn tay ra sau đó kéo dài về phía trước, bắt lấy một khu đất trống bên cạnh Huyền Thiền Vương và kéo một cái.

Ầm ầm ầm...

Dường như sa vào trong đầm lầy, một người một ve bị kéo về phía trước.

Trước dùng diễm hỏa thiêu đốt dây nhỏ, sau đó dùng Thiên Tâm Đằng kéo về phía trước, qua một lúc đã kéo hai người một đoạn đường khá xa, lúc này một vách tường lớn xuất hiện trước mắt bọn họ.

Vách tường có đường vòng cung, không biết làm bằng chất liệu gì, nó vô cùng chắc chắn, tinh thần không thể lan ra ngoài.

Hô!

Hít sâu một hơi, Hàn Dương kết xuất hiện trong tay hắn, hai mắt Nhiếp Vân híp lại và đâm tới.

Hô!

Một đạo kiếm khí huy hoàng như vắt ngang cửu thiên, vừa giống như tinh hà rơi xuống đất mang theo uy lực không thể ngăn cản, từ đó va chạm với vách tường.

- Kiếm chiêu thật mạnh!

Nhìn kỹ một kiếm này vào trong mắt, gương mặt Huyền Thiền Vương nghiêm túc.

Trước kia nó vẫn cho rằng chủ nhân trước mặt chỉ dùng Chủ Tể Phù Ấn và Thiên Tâm Đằng mới lợi hại hơn nó một ít, hiện tại xem ra không riêng những thứ này, chỉ kiếm thuật đơn thuần đã có thể đánh thắng nó.

Có thể đoán được, nếu chiêu này đánh lên người của nó, trừ thi triển Huyền Thiền Vương Dực tránh né, căn bản không có biện pháp phản kích.

Ầm ầm!

Vào lúc nó đang suy tư, kiếm khí va chạm vào vách tường, cả không gian lắc lư một hồi, âm thanh nổ tung vang vọng khắp nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.