- Bệ hạ!
Thấy nàng xuất hiện, Tần Xuyến tiên tử vội vàng đi tới trước.
- Sao ngươi lại tới đây?
Thấy là nàng. Tú Linh đại đế có chút kinh ngạc nói.
- Thuộc hạ lo lắng tới an nguy của người cho nên không có nghe theo mệnh lệnh của người trấn thủ Linh Tú sơn, mong rằng bệ hạ thứ tội!
Tần Xuyến tiên tử quỳ sụp xuống đất.
- Thôi, đứng lên đi!
Tú Linh đại đế khoát khoát tay. Trên mặt không có chút biểu tình nào ba động.
- Bệ hạ, Nhiếp Vân Chúa Tể cũng tới, nếu như ngươi có chỗ không muốn, hắn nói có thể vì làm chủ cho người!
Tần Xuyến tiên tử chậm rãi đứng lên, đồng thời vội vàng truyền âm.
- Nhiếp Vân Chúa Tể?
Tú Linh đại đế quay đầu nhìn sang, ánh mắt vừa tiếp xúc với đám người Nhiếp Vân, đôi mắt lần nữa ảm đạm, nàng lắc đầu một cái:
- Không có gì là không muốn! Chuyện này ngươi không cần phải để ý đến làm gì!
- Bệ hạ. . .
Tần Xuyến tiên tử nóng nảy hô.
- Không cần nói nữa!
Tú Linh đại đế khoát tay chặn lại. Một cỗ lực lượng nhu hòa nhất thời bao phủ Tần Xuyến tiên tử, mang nàng tới chỗ ngồi, lại không có biện pháp đứng dậy nữa.
- Ha ha. Bắt đầu hôn lễ đi!
Thấy một màn như vậy, Vạn Pháp Chúa Tể âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại cười to một tiếng.
Nghe thấy lời phân phó của hắn, một người tu sĩ dường như điều khiển hôn lễ đi tới, vẻ mặt tươi cười chủ trì hôn lễ.
Hai vị này mặc dù đều là cường giả Chúa Tể, thế nhưng trình tự hôn lễ lại giống như thế tục vậy. Không có khác nhau quá nhiều.
cũng là là bái thiên địa, lạy phụ mẫu, phu thê giao bái.
Nghi thức đơn giản lại làm cho tất cả mọi người cảm thấy quen thuộc, ấm áp.
Hai người sống lâu như vậy, phụ mẫu đã sớm không tồn tại, vì vậy cũng đã tiết kiệm được khâu này. Tu sĩ chủ trì hôn lễ đang tiến hành từng bước thì đột nhiên một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên.
- Chậm đã!
Nhiếp Vân đứng lên.
Không biết trước đây Tú Linh đại đế và Nhiếp Đồng có quan hệ thì cũng thôi đi. Thế nhưng bây giờ đã biết, mắt thấy nàng thành hôn, nếu như không hỏi rõ, sau này gặp lại đệ đệ Nhiếp Đồng hắn cũng khó ăn nói.
- Nhiếp Vân Chúa Tể, có chuyện gì chúng ta nói sau a. Hôm nay là ngày mừng của ta, không biết Chúa Tể có thể cho ta một mặt mũi hay không?
Thấy hắn đứng dậy, sắc mặt của Vạn Pháp Chúa Tể không tự chủ được mà thay đổi, khẽ cười nói.
Những Chúa Tể khác hắn cũng không sợ người nào, thế nhưng đối với người trước mắt này, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi.
Mặc dù không có thấy tận mắt nhìn thấy đối phương xuất thủ, thế nhưng từ các loại tin tức truyền tới xem ra, thực lực người này căn bản không phải là mình có thể chống lại.
- Vạn Pháp Chúa Tể không cần để ý, ta chỉ hỏi tân nương mấy câu mà thôi, chắc hẳn. . . Ngươi cũng không muốn cưới một vị tân nương chỉ có thân thể mà không có linh hồn a!
Nhiếp Vân khoát tay nói.
- Cái này. . .
Sắc mặt Vạn Pháp Chúa Tể đỏ lên, lại không dám nói gì.
- Tú Linh đại đế, chúng ta lại gặp mặt rồi. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, trả lời như thế nào thì nhìn ngươi!
Không để ý tới Vạn Pháp Chúa Tể đang tức giận, Nhiếp Vân nhìn về phía Tú Linh đại đế, thanh âm lạnh nhạt.
- Mời Nhiếp Vân Chúa Tể nói!
Tú Linh đại đế khẽ mở miệng, nói một tiếng.
- Ta nghe nói, ngươi đã từng có người thường, hơn nữa đã bị hắn làm tổn thương. Không biết ta có thể biết người này là ai hay không?
Nhiếp Vân lạnh nhạt nói.
- Nhiếp Vân Chúa Tể, ngươi hỏi lời này có chút quá phận a! Trước kia nàng có người thương hay không cũng là chuyện đã qua, bây giờ ta là phu quân nàng, ngươi hỏi như vậy cũng không khỏi quá phận, không coi người khác ra gì a!
Vạn Pháp Chúa Tể rống giận.
Trên hôn lễ, trực tiếp hỏi nương tử của hắn đã từng có người thương là ai, loại hành động đánh vào mặt mũi này, cho dù Vạn Pháp Chúa Tể biết mình không phải là đối thủ của Nhiếp Vân thì cũng không nhịn được mà lên tiếng.
- Hiện tại còn không có chỗ cho ngươi nói chuyện, ta chỉ muốn biết chuyện này, rất quan trọng!
Vẻ mặt Nhiếp Vân không chút biểu tình.
- Ngươi. . . Nhiếp Vân Chúa Tể, mặc dù thực lực ngươi mạnh mẽ, thế nhưng ở trong hôn lễ của người ta lại làm như vậy, cũng quá đáng a!
Một người trung niên trong hôn lễ chợt đứng lên, lớn tiếng quát tháo.
Người này có thực lực bán bộ Chúa Tể đại tam trọng, nhìn vị trí và hành động, có lẽ ở trong đám người Vạn Pháp cung cũng coi như là nhân vật số một.
- Chủ nhân nói chuyện, có phần ngươi chen miệng vào sao? Ngươi là thứ gì chứ?
Nhiếp Vân cũng không trả lời, Đoạn Diệc quát to một tiếng, hai hàng lông mày nhướng lên, một cỗ tinh thần ba động trong nháy mắt đã bắn tới.
Ầm!
Vị cường giả bán bộ Chúa Tể đại tam trọng này ngay cả cơ hội phản bác lần nữa cũng không có, thân thể lập tức nổ thành thịt vụn, linh hồn cũng không trốn thoát.
Một lời không hợp đã vung tay, ở trong cung điện của Vạn Pháp Chúa Tể đánh chết người của hắn đã cho thấy sự bá đạo, uy vũ.
- Ngươi. . .
Thấy một màn như vậy, da đầu của tất cả mọi người run lên.
Quá kiêu ngạo, đây quả thực là không có đem Vạn Pháp Chúa Tể đặt vào trong mắt a.
- Nhiếp Vân Chúa Tể. . . Ngươi làm vậy là có ý gì?
Thấy hành động của Đoạn Diệc như vậy mà Nhiếp Vân cũng không ngăn cản, sắc mặt Vạn Pháp Chúa Tể lúc đỏ lúc trắng.
- Không có ý gì, ta không muốn tranh đấu với người khác. Ta chỉ hy vọng Tú Linh đại đế thành thật trả lời, cũng hy vọng Vạn Pháp Chúa Tể không nên làm ra hành động quá khích nào đó, sự kiên nhẫn của ta có hạn. Ta không hy vọng một hôn lễ đang tốt lành lại biến thành tang lễ!
Lòng bàn tay của Nhiếp Vân khẽ xoay một ly rượu, mặt không chút biểu tình.
Hắn tới cũng không phải là định gây chuyện, mà chỉ muốn hỏi rõ tình huống một chút. Nếu như vị Tú Linh đại đế này quả thực từng có tình cảm với đệ đệ Nhiếp Đồng, hơn nữa bây giờ còn không bỏ được. Như vậy nếu như người khác bức bách nàng tổ chức hôn lễ thì hắn sẽ không chút lưu tình mà động thủ!
Dĩ nhiên, nếu như không phải như vậy hắn sẽ xoay người rời đi, cũng sẽ không tiếp tục làm người xấu nữa.
- Ngươi. . .
Toàn thân Vạn Pháp Chúa Tể run rẩy, thế nhưng lại không dám nói cái gì.
Cho dù không biết thực lực của Nhiếp Vân, thế nhưng nhìn phía sau hắn có nhiều Chúa Tể như vậy thì cũng biết lực lượng của bọn họ ra sao. Nhìn dáng vẻ kiên quyết của đối phương, nếu như hắn thật sự tiếp tục kiên trì, như vậy hôn lễ sẽ biến thành tang lễ, đây là chuyện có thể xảy ra.