Vô Tận Đan Điền

Chương 1304: Chương 1304: Tu La di tích (1)




Ngụy Minh người trẻ tuổi nóng tính, nhưng cũng không phải người ngu, biết hậu quả đắc tội người này, gào rú một tiếng, cuối cùng đầu gối mềm nhũn quỳ xuống.

- Cái này còn không sai biệt lắm, các ngươi cũng chung một chỗ a!

Thấy thiếu gia của Ngụy gia quỳ xuống, trung niên nhân cười ha ha, ánh mắt lộ ra hưng phấn đậm đặc, nhìn về phía bọn người Ngụy Tuấn, từng bước một đi tới, Khu Tu sư không cần thực lực mạnh, chỉ là thân phận, liền để cho người không dám phản kháng, thật giống như thiên tử tuần tra, thực lực của thiên tử chưa hẳn cao bao nhiêu, nhưng để cho người quỳ xuống, không ai dám không theo.

Cái này là uy, cái này là thế! Cái này là địa vị của Khu Tu sư ở Linh giới.

Rầm rầm!

Người Ngụy gia quỳ xuống một mảng lớn.

Cho dù cả đám lòng tràn đầy vũ nhục, lại không ai dám phản kháng.

Ngay cả thiếu gia cũng quỳ rồi, bọn hắn còn có tư cách gì đứng?

- Rất thức thời a? Đã... Ân? Hai người các ngươi, làm sao còn không quỳ xuống, xem ra là thật muốn chết!

Trung niên nhân đang đắc ý, đột nhiên phát hiện trong đám người lại vẫn có hai bóng người đứng thẳng tắp, không quỳ xuống, sắc mặt thoáng một phát xanh rồi.

Hai cái này một người tuổi còn trẻ, thoạt nhìn mười tám mười chín tuổi, một cái già nua, nhìn không ra tuổi cụ thể, thực lực chỉ có Tiên Lực cảnh cùng Bí Cảnh đệ cửu trọng.

Loại thực lực này cũng dám vi phạm mệnh lệnh, lập tức để cho hắn giận dữ.

- Câu nói đầu tiên liền bảo người quỳ xuống, uy phong thật to, nếu như ta không quỳ thì sao?

Nhiếp Vân lắc đầu.

Không có quỳ xuống dĩ nhiên là Nhiếp Vân cùng lão tửu quỷ.

Tuy Ngụy Tuấn hỗ trợ mang bọn họ ra Loạn Kim Sơn, nhưng đánh chết Thương Khung Thạch Viên đã hồi báo ân tình, sự tình Ngụy gia vốn không muốn liên lụy, lúc này thấy đối phương vừa đến liền muốn người quỳ xuống, còn bức bách mình, nhịn không được lông mi giương lên.

- Không quỳ, vậy ngươi là muốn chết!

Trung niên nhân thét dài, bàn tay mạnh mẽ chộp về phía trước.

Ầm ầm!

Liệt Phong gào thét, Tiên lực của Tiên Lực cảnh trung kỳ nổ vang, mang theo lực lượng cuồng bạo.

Khu Tu sư đều có thiên phú đặc thù, sức chiến đấu bản thân viễn siêu người bình thường, mặc dù trung niên này chỉ có Tiên Lực cảnh trung kỳ, nhưng sức chiến đấu lại không dưới Tiên Lực cảnh hậu kỳ.

- Ta muốn chết? Ta xem vẫn là ngươi chết trước a!

Bàn tay của trung niên nhân còn chưa tới trước mặt Nhiếp Vân, mọi người chợt nghe một tiếng hừ lạnh, người sau đá tới một cước.

Lạch cạch!

Xương sườn đứt gãy, trung niên nhân bay ngược hơn mười thước, đâm vào trên một cây cột.

- Ngươi cũng dám tập kích Khu Tu sư?

Động tác của Nhiếp Vân để cho tất cả mọi người hoảng sợ, Trương gia lão tổ đến đây tìm phiền toái vẻ mặt hoảng sợ.

- Đã xong... Cái này thật sự đã xong...

- Động thủ với Khu Tu sư, đây là tội lớn diệt môn, ai cũng cứu không được...

Người Ngụy gia chứng kiến loại tình huống này, cả đám mặt như màu đất.

Bọn hắn nằm mộng cũng không nghĩ đến thiếu niên trước mắt này sẽ lỗ mãng như vậy, thoáng một phát liền đẩy Ngụy gia lên mũi đao, vạn kiếp bất phục.

- Dám động thủ với ta, toàn bộ các ngươi đều phải chết, chẳng những Ngụy gia phải chết sạch, tất cả thân thích, bằng hữu, liên luỵ cửu tộc, toàn bộ đều phải chết…

Trên mặt đất quẩy người một cái, trung niên Khu Tu sư lên tiếng rống to, bất quá tiếng hô của hắn còn không có chấm dứt, trên mặt nhịn không được tê rần, một bàn chân hung hăng giẫm xuống.

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!

Hàm răng rơi đầy đất, mặt xưng phù giống như màn thầu.

- Ngươi...

Hắn làm sao cũng không thể tưởng được thiếu niên còn dám ra tay, đang muốn nói chuyện, một bàn chân rơi vào trên mặt, hung hăng đạp xuống.

Bành!

Trung niên Khu Tu sư óc văng tung tóe, máu tươi chảy đầy đất.

Yên tĩnh.

Nhìn xem trung niên nhân đoạn tuyệt kêu thảm, đại sảnh thoáng một phát lâm vào yên tĩnh giống như chết.

- Ngươi dám đánh chết Khu Tu sư, đã phạm vào tử tội, mọi người động thủ, đánh chết người này cùng người Ngụy gia,...

Một lát sau, Trương gia lão tổ gào thét lên tiếng, thanh âm bén nhọn như một con vịt, hắn mới nói một nửa, lại như bị người nắm cổ, im bặt mà ngừng.

Bởi vì trong mắt hắn, trên trán thiếu niên cách đó không xa kia có một đạo Kim Vân lóe ra, mang theo ánh sáng chói lọi làm lòng người vì sợ mà tâm rung động.

- Kim Vân nhất phẩm... Khu Tu sư?

Chứng kiến đạo Kim Vân này, hắn rốt cục hiểu được.

Khó trách đối phương dám trực tiếp động thủ, thiếu niên thoạt nhìn tuổi không lớn kia, lại là Khu Tu sư Kim Vân!

Khu Tu sư chia làm Kim Vân, Ngân Vân, Huyết Vân, đồng cấp đường vân càng cao, địa vị càng tôn sùng, nhất là Khu Tu sư Kim Vân, đại biểu tồn tại cao nhất ở đồng cấp, địa vị cực kỳ tôn sùng.

Loại nhân vật này giết chết một Khu Tu sư Ngân Vân, chẳng những sẽ không bị chỉ trích, ngược lại còn được bảo hộ càng lớn.

- Nhiếp Vân tiền bối dĩ nhiên là Khu Tu sư Kim Vân?

- Cái này... Gia tộc bọn ta được cứu rồi...

Mọi người Ngụy gia cũng sửng sốt.

Cho dù chỉ là nhất phẩm, nhưng chỉ cần có thể đạt tới Kim Vân, liền là nhân viên trọng yếu nhất của Khu Tu tháp rồi, nói rõ có được chí ít hai thiên phú trước 30, Ngân Vân, Huyết Vân là không thể so sánh nổi.

Vốn bọn hắn cho rằng thiếu niên đánh chết Khu Tu sư, Ngụy gia tất nhiên lọt vào trả thù, bị diệt môn đã trở thành tất nhiên, hiện tại xem ra, vẫn là xem thường người này, dĩ nhiên là Khu Tu sư Kim Vân cực kỳ hiếm thấy!

- Ta bây giờ có thể giết hắn không?

Chứng kiến biểu lộ của mọi người, Nhiếp Vân đã đoán được kết quả này, cười nhạt nói.

Ở trên đường đến Linh giới, từ trong miệng Tinh Cung chi linh lấy được không ít sự tình về Khu Tu sư, biết rõ loại người này ở Linh giới hưởng thụ địa vị tôn sùng, lúc này mới dám trực tiếp ra tay với trung niên nhân.

Về phần Kim Vân trên trán, biểu tượng của Khu Tu sư, là vận chuyển thiên phú dung hợp hóa giải Tu La sát khí tự động hình thành, không cần chuyên môn khảo hạch mới có.

- Có thể...

Trên mặt Trương gia lão tổ ứa ra mồ hôi lạnh.

Nếu như hắn sớm biết Ngụy gia còn có một vị Khu Tu sư Kim Vân, đánh chết hắn cũng không dám tới.

- Trương Hào ta có mắt không tròng, không biết tiền bối là Khu Tu sư Kim Vân, kính xin tiền bối giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tiểu nhân...

Trương gia lão tổ đột nhiên quỳ rạp xuống đất, không ngừng tát mình, vừa tát vừa nói.

Thực lực của hắn mạnh mẽ hơn Nhiếp Vân nhiều lắm, nhưng hắn biết rõ Khu Tu sư Kim Vân không thể đắc tội, đừng nói Trương gia, cho dù gia tộc lớn hơn gia tộc bọn họ gấp 10 lần, đắc tội một vị Khu Tu sư Kim Vân, dù chỉ có nhất phẩm, cũng phải lo nghĩa thoáng một phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.