Vô Tận Đan Điền

Chương 1080: Chương 1080: Vân Huyên ăn phân. (1)




- Đừng có suy nghĩ nữa, thứ là của ngươi thì chạy không thoát, không là của ngươi, cho dù có cưỡng cầu cũng không được. Nhiếp Vân không phải vật trong ao, sớm muộn gì cũng sẽ bay lên trời. Không phải là người mà hồ nước nho nhỏ như chúng ta có thể vây khốn!

Ngay khi Lạc Khuynh Thành đang có chút cô đơn thì có một tiếng thở dài vang lên bên tai nàng. Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sư phụ Bách Hoa Tu đang lẳng lặng đứng trước mặt, trên khuôn mặt trắng nõn, lạnh lùng cũng mang theo vẻ u sầu nhàn nhạt.

- Sư phụ...

Tuy rằng đã lần nữa bái người khác làm sư phụ. Nhưng mà Lạc Khuynh Thành vẫn gọi Bách Hoa Tu là sư phụ như trước. Lúc này nghe thấy sư phụ nói như vậy, nàng cũng biết thiếu niên kia tuy nhiên thoạt nhìn rất gần. Thế nhưng trên thực tế lại càng ngày càng cách xa các nàng.

Dù là dốc sức liều mạng đuổi theo bước chân của hắn, thế nhưng vẫn không thể đuổi kịp được.

Nàng từng trải qua cá gì, trong lòng nàng hiểu rõ. Vừa bái sư đã được Tĩnh Phàm Vô Thượng trưởng lão dẫn tới chỗ sâu trong thời không. Tuy rằng thoạt nhìn thời gian tu luyện không dài, thế nhưng trên thực tế ở đó đã được mấy chục năm, mấy chục năm khổ tu cũng không theo nổi bước chân của hắn.

Có lẽ… Nàng thực sự không phải một đôi với hắn, không thể ở cùng hắn một chỗ, kiếp này rốt cuộc cũng chỉ là…

Hữu duyên vô phận!

Ở chỗ sâu trong thời không loạn lưu yên tĩnh có một không gian không biết tên.

Không gian này không lớn, chỉ có vài chục trượng vuông, tựa như bọt khí vậy, chậm rãi phiêu đãng trong thời không loạn lưu đang kích động.

Thời không lung khu!

Đây chính là thời không lung khu, một nơi an toàn vô cùng. Tất cả các cường giả trên Phù Thiên đại lục đều hi vọng tìm được thánh địa tu luyện này.

Thời không lung khu này tuy rằng không lớn, nhưng lại mang theo một cỗ khí tức hùng hậu, ở chính giữa có một bệ đá, bên trong có một thân thể gia nua đang ngồi ngay ngắn.

Lúc này, đạo thân ảnh này đã không còn hít thở, nhưng mà cơ bắp toàn thân co dãn no đủ, sức sống bắn ra bốn phía, vừa nhìn đã biết rõ khi còn sống nhất định là một nhân vật vô thượng thực lực siêu cường.

Bất quá, vô luận khi còn sống là đại nhân vật kinh thiên động địa thế nào. Một khi chết đi vẫn là một cỗ thi thể lạnh như băng.

Trước mặt thi thể là một quyển tư tịch thật dày, bên trên có vô số những kiểu chữ đặc thù, tỏa ra khí tức chính đạo của Nho môn.

Nho môn được xưng là chính thống trong thiên hạ, cơ hồ tất cả lễ nghi của Nhân tộc đều truyền thừa từ chủng tộc này. Chỉ có điều, chủng tộc này cũng giống như Phật môn, đã sớm thoát khỏi ánh mắt của Nhân tộc, không biết đã đi nơi nào.

Không nghĩ tới trong thời không lung khu không lớn này lại có một cỗ thi thể Đại Nho, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm trước.

Răng rắc!

Bên cạnh thi thể đột nhiên vang lên tiếng giòn dã, lập tức có một người y phục tả tơi khẽ nhúc nhích.

Bóng người này xương cốt toàn thân cơ hồ vỡ vụn toàn bộ, da dẻ trên người cũng không có chỗ nào nguyên vẹn, khí tức trên người càng uể oải vô cùng, giống như tùy thời có thể tử vong.

Bất quá, trong hai mắt đang chậm rãi mở ra lại mang theo cừu hận nồng đận, giống như hận không thể xé rách thiên địa vậy.

- Nhiếp Vân, ta không giết ngươi, Vân Huyên ta thề không làm người!

Người này chậm rãi bò lên, ngẩng đầu nhìn về phía thi thể trước mắt.

Người này chính là Vân Huyên đã rơi vào hôn mê trong thời không triều tịch, không ngờ tới nàng còn không chết, hơn nữa dưới cơ duyên xảo hợp lại tiến vào trong thời không lung khu, đi đến nơi này.

- Ồ? Đây là thi thể Đại Nho? Ha ha, Vân Huyên ta được cứu rồi!

Mắt nhìn thi thể trước mắt. Vân Huyên sững sờ, hai mắt lập tức sang ngời, miệng hưng phấn kêu lên một tiếng..

Hiện xương cốt toàn thân nàng vỡ vụn, cơ bắp bịnghiền nát, thực lực chẳng khác nào bị phế toàn bộ. Huyết mạch U Minh hoàng tộc cũng bị thiêu đốt hầu như không còn, dưới tình huống bình thường. Cho dù có sống sót thì cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, không còn cơ hội xoay người. Thế nhưng khi thấy thi thể trước mắt, nàng biết rõ kỳ ngộ đã tới.

Lúc trước khi vẫn còn là tông chủ Kiếm Thần tông tông chủ, nàng đã từng xem qua một loại bí pháp hoán cốt, có thể đem khung xương Đại Nho hoán đổi lên trên người. Khiến cho thực lực của bản thân bạo tăng.

Thực lực mỗi người khác biệt, xương cốt cũng không giống nhau, dưới tình huống bình thường sẽ không thể thay thế. Bởi vì một khi thay thế, công pháp tu luyện trước kia bởi vì khác biệt cho nên sẽ xuất hiện lực bài xích cực kỳ mãnh liệt, đau đớn không thể tả.

Nhưng mà cao thủ Nho môn chủ trương nhân ái. Vì vậy sau khi bọn hắn tử vong về sau, vô luận là khung xương hay là thân thể, đối với tu luyện giả khác mà nói đều không có tính bài xích, hoàn toàn có thể thay thế được.

- Chỉ là... Thời không triều tịch và đầu Ngũ Trảo Kim long kia đã khiến cho ta bị thương quá nặng, căn bản không có khả năng xé rách thi thể Đại Nho, lấy ra khung xương. Hơn nữa bản thân ta suy yếu như vậy, cho dù có đổi khung xương, cũng không thể phát huy lực lượng một cách hoàn mỹ.

Da mặt run rẩy, Vân Huyên nhíu mày thầm nói.

Nàng bị Ngũ Trảo Kim long đối kháng một kích. Thương thế rất nặng.

Không nói tới việc huyết mạch U Minh hoàng tộc trong cơ thể hoàn toàn bị thiêu đốt, tu vi cũng đã tiêu hao hết. Nhất là dưới lực lượng xé rách của thời không triều tịch, cơ năng toàn thân hư hao. Nếu như không nghĩ biện pháp bổ sung, cho dù có biết bí pháp, cũng có thi thể Đại Nho. Nhưng mà bởi vì bản thân quá hư nhược cho nên cũng không có khả năng hoàn thành. Đại Nho cho dù tử vong, trình độ cứng rắn của thân thể cũng không phải người thường có thể khinh nhờn.

- Phải tìm đồ có đủ linh khí bổ sung thể lực, Đáng tiế, bảo bối trên người ta lần trước ở trong tế tự chi địa đã bị tiêu hao sạch sẽ rồi..

Muốn khôi phục phải tìm kiếm bảo bối có đủ linh khí bổ sung, tuy rằng làm tông chủ Kiếm Thần tông nhiều năm, tích góp từng tí một, có không ít thứ tốt. Thế

nhưng lần trước đột phá tới Phá Không cảnh đỉnh phong, nàng đã cơ hồ dùng toàn bộ để tế tự, trên người cũng không có bảo bối gì nữa.

- Nhìn xem trên người kẻ này có thứ gì tốt, có thể làm cho ta khôi phục thể lực hay không.

Cắn chặt răng, cố nén đau đớn, Vân Huyên bò về phía trước.

- Ồ? Đây là cái gì, linh khí thật nồng đậm...

Đột nhiên hai mắt nhìn vào thùng gỗ hình tròn, bên trong có một cỗ linh khí nồng đậm tràn ngập ra toàn bộ thời không lung khu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.