Vô Tận Đan Điền

Chương 2392: Chương 2392: Vạn người khó hiểu. (2)




Bên trong Tĩnh tâm bình còn có một cái phân thân, có kinh nghiệm lần trước đánh chết Kiền Huyết lão tổ, chỉ trong nháy mắt hắn đã thu đối phương vào nạp vật thế giới.

Ken két!

Vừa tiến vào nạp vật thế giới, Phù Hư Chúa Tể có mạnh hơn nữa cũng không thể làm gì khác được. Trong nháy mắt đã bị giết chết, khối Ngụy bản nguyên đại đạo kia cũng bị tróc ra.

- Cái gì?

- Mau thả Phù Hư Chúa Tể ra!

- Đáng chết, ngươi đang ép chúng ta xuất thủ.

- Mặc dù không biết tại sao ngươi lại có một phân thân Chúa Tể, nhưng nếu như để mặc cho như ngươi phát triển tiếp vậy, nhất định chúng ta sẽ không có ngày tốt lành nào nữa. Cho nên hôm nay chính là ngày cuối cùng của ngươi.

Từ lúc Nhiếp Vân và Phù Hư Chúa Tể bắt đầu chiến đấu cho tới khi thôn phệ đối phương đi, nhắc tới thì dài dòng, thế nhưng trên thực tế bất quá chỉ trong công phu một hai hô hấp thôi. Những khác Chúa Tể vốn đang muốn nhìn một chút xem Nhiếp Vân rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, để còn biết người biết ta. Ai ngờ còn chưa có nhìn thấy gì thì đã thấy Phù Hư Chúa Tể bị bắt đi, da đầu tất cả đều nổ tung, lớn tiếng chửi bới.

Có thể nhanh chóng thôn phệ Phù Hư Chúa Tể như vậy, đối phó với bọn họ chắc chắn cũng sẽ không phí bao nhiêu công phu, bao bọn hắn làm sao không sợ cơ chứ

- Thả Phù Hư Chúa Tể ra sao? Được!

Thấy mọi người đang tức giận, Nhiếp Vân cũng không nói nhiều, đột nhiên nhìn về phía Đoạn Diệc đi theo sau lưng đám người Phù Ám Triều.

- Đoạn Diệc, ngươi là người hầu của ta, chỗ tốt ta đồng ý với ngươi đương nhiên không thể nuốt lời, đem vật này đi luyện hóa đi!

Nói xong, ngón tay hắn khẽ điểm một cái, một đạo quang mang trong nháy mắt đã bắn vào trong đầu Đoạn Diệc.

Ầm!

Trong nháy mắt khí tức của Đoạn Diệc đã xảy ra biến hóa, bắt đầu từ viên mãn kéo lên trên.

- Chúa Tể?

- Là Ngụy bản nguyên đại đạo. . . Hắn đã chém giết Phù Hư Chúa Tể!

- Vừa mới bắt đi đã có thể chém giết? Chuyện này. . . Làm sao có thể?

- Đây là thủ đoạn gì chứ?

Tất cả Chúa Tể vốn đang thét lớn, muốn động thủ với Nhiếp Vân đồng thời sửng sốt, mỗi một người đều cảm thấy rùng mình từ sâu trong lòng.

Phù Hư Chúa Tể vừa mới bị bắt đi không tới một hô hấp, theo bọn họ mà nói, nhiều nhất Nhiếp vân cũng chỉ vây khốn đối phương được mà thôi. Muốn đánh chết không có khả năng, thế nhưng trực tiếp nhìn thấy chuyện này, nhận định trong lòng tất cả mọi người đều đã bị lật đổ!

Nhanh như vậy đã giết chết Chúa Tể, vậy bọn họ thì sao? Bọn họ có thể kiên trì được bao lâu cơ chứ?

Sưu sưu!

Trong lúc bọn hắn đang rung động thì khí tức đang nhanh chóng tăng lên của Đoạn Diệc đã ngừng lại, hai mắt hắn mở ra, tràn ngập ý viên mãn như, giống như điện mang.

Cấp bậc Chúa Tể!

Hắn vốn đã lĩnh ngộ hai nghìn chín trăm chín mươi chín đầu đại đạo, lúc này đạt được Ngụy bản nguyên đại đạo, trong nháy mắt đã hoàn toàn luyện hóa được nó. Đại đạo trong cơ thể viên mãn, thành tựu Chúa Tể!

- Chủ nhân!

Trở thành Chúa Tể, Đoạn Diệc biết đây là cơ duyên mà Nhiếp Vân mang đến cho hắn, hắn càng thêm trung tâm và bội phục, thân thể thoáng một cái đã đi tới trước mặt Nhiếp Vân, trực tiếp quỳ xuống.

- Cái này. . .

Thấy vị tân tấn Chúa Tể này lại gọi Nhiếp Vân là chủ nhân, sắc mặt tất cả mọi người lần nữa trở nên càng thêm khó coi hơn.

Nhiếp Vân phối hợp với Thiên Tâm Đằng, tương đương với hai vị Chúa Tể, cộng thêm phân thân, tương đương với ba vị Chúa Tể. Bây giờ lại xuất hiện thêm một người, như vậy bên đối phương đã có bốn vị cường giả Chúa Tể!

Cho dù mọi người có hơn mười vị, thế nhưng vừa nghĩ tới thủ đoạn tầng tầng lớp lớp và sự quỷ dị của người thiếu niên trước mắt này, còn có Hỗn Độn tĩnh tâm bình, trong lòng mỗi một vị Chúa Tể đều không khỏi cảm thấy rùng mình.

- Người không phạm ta ta không phạm người! Mọi người đều là Chúa Tể, chỉ cần không động thủ với ta, ta sẽ không tìm hắn gây phiền toái, nhưng. . . Nếu như có người muốn tìm ta gây phiền toái, ta sẽ không chút lưu tình!

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của mọi người, Nhiếp Vân nhìn quanh một vòng rồi nói.

- Hừ, ngươi nói thì dễ nghe, nếu ngươi đã có thể chém giết Kiền Huyết lão tổ và Phù Hư Chúa Tể, khó đảm bảo sẽ không giết chúng ta. Mọi người đừng nghe hắn, vì bảo vệ tính mạng, liên thủ chém giết hắn đi.

- Không sai, nếu như hắn còn sống thì chính là uy hiếp lớn nhất của chúng ta!

- Mọi người liên thủ, ta không tin hắn còn có giết chết toàn bộ chúng ta.

- Chúng ta nhiều người như vậy, bên hắn chỉ có bốn Chúa Tể, liên thủ diệt trừ hắn, nếu không, mặc cho hắn trưởng thành, chúng ta sẽ không có cơ hội nào nữa.

Trong đám người liên tiếng vang lên tiếng quát, mỗi một Chúa Tể đều đằng đằng sát khí.

Mặc dù Nhiếp Vân nói người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng mà có một vị cường giả vượt xa bọn họ, đối với bọn họ có uy hiếp vô cùng lớn. Nếu như hôm nay không có động thủ, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người ăn không ngon ngủ không yên.

- Các ngươi cho rằng liên thủ là có thể giết chết được ta sao? Ta dám bảo đảm, người xông tới trước nhất nhất định sẽ bị ta chém giết đầu tiên! Hơn nữa. . . Các ngươi nhiều người như vậy, ta vẫn có lòng tin khiến cho các ngươi chết mát một nửa!

Thấy mọi người rục rịch, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn một cái, hừ lạnh rồi nói một câu, lạnh lẽo vô cùng.

- Chuyện này…

Vốn mọi người đang muốn động thủ, nghe thấy hắn nói như vậy, thân thể tất cả đều không khỏi căng cứng.

Đúng vậy a, nhìn tốc độ và thủ đoạn trước đó của đối phương, nhiều người động thủ như vậy, có lẽ cuối cùng có thể chém giết hắn. Thế nhưng mấy người xông tới đầu tiên tất sẽ tử vong a!

Mọi người liên hợp lại một chỗ cũng chỉ là vì giải quyết tai họa ngầm, cũng không phải là để cho mình vẫn lạc!

Tử vong tác thành cho người khác, cho dù bọn họ có cao thượng hơn nữa thì cũng không làm được!

Có thể trở thành là Chúa Tể, mỗi một người đều là người thông minh, chuyện này thật ra cũng không cần Nhiếp Vân nói ra thì bọn họ cũng đã biết. Nếu không phải có kiêng kỵ này, như vậy chỉ sợ bọn họ đã sớm động thủ!

Mỗi một người đều núp ở phía sau, hy vọng người khác xông lên trước. Mình nhân cơ hội chiếm đoạt chỗ tốt. . . Nhưng nào có chuyện tốt như vậy chứ?

- Không dám động thủ sao? Vậy thì cút ngay cho ta, ta muốn giết Ma Thiên lão tổ này, ai chống ta thì người đó chết!

Dường như đã sớm đoán được sẽ có tình huống như vậy, hai mắt Nhiếp Vân híp lại một cái, lại nhìn quanh một vòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.