Vô Tận Đan Điền

Chương 2213: Chương 2213: Xông tháp (1)




Đông đông đông thùng thùng!

Trong nội tâm ang suy tư, đột nhiên phía trước có một bóng người đi tới, đỏ mặt đưa một cái khăn tay.

- Ách?

Ngẩng đầu nhìn lên, đó là nữ hài tuổi không lớn, làn da trắng nõn, dung mạo hơi xinh xắn, chỉ như vậy thôi, nếu so sánh với Đạm Thai Lăng Nguyệt và Lạc Khuynh Thành còn kém quá xa.

- Ha ha, là thiếu gia mị lực lớn!

Nhìn thấy có người chủ động đưa khăn tay bày tỏ ái mộ, Phục Giang vương tử cười lớn, Nhiếp Vân cảm giác dở khóc dở cười.

Hắn đã áp chế tu vi, trên đường đi dạo qua đây mà thôi, cũng không có ý muốn nào khác, tại sao có nữ hài chú ý hắn? Lại ái mộ hắn? Thật sự không biết nên nói như thế nào.

Kỳ thật hắn không biết, bởi vì hắn không có suy nghĩ, nhìn bộ dạng của hắn tự tin nho nhã hơi ưu thương mới càng hấp dẫn những nữ hài chung quanh.

- Thật xấu hổ, ta chỉ đi du lịch, cũng không phải tới tìm đạo lữ, tình cảm ta tâm lĩnh.

Xấu hổ cười cười, Nhiếp Vân trả lại khăn tay cho nữ hài, lắc đầu, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

- NGươi...

Không nghĩ tới cố nén xấu hổ tới tặng khăn tay lại bị người cự tuyệt, sắc mặt nữ hài đỏ lên, nước mắt liên tục rơi xuống đât.

- Ah, người này, ngươi không thể đi!

Đối mặt với đối phương khóc thút thít, Nhiếp Vân không để ý tới, tiếp tục đi thẳng về phía trước, còn chưa đi được hai bước đã thấy có nữ hài đi tới trước mặt.

Nữ hài này đẹp hơn nữ hài vừa rồi rất nhiều, tư thế hiên ngang, hai đầu mang theo anh khí bừng bừng.

- Như thế nào?

Bị người ngăn cản, Nhiếp Vân cũng không hiểu.

- Lập tức xin lỗi cô nương này!

Nữ hài cau mày, một tay giữ chặc nữ hài vừa tặng khăn tay, tay còn lại ngăn cản đường hắn đi.

- Nhàm chán!

Thấy đối phương muốn hắn xin lỗi, Nhiếp Vân lắc đầu.

Đối phương tặng khăn tay cho mình, chẳng lẽ mình phải tiếp? Vừa rồi nên nói cũng nói, hắn không cảm thấy thất lễ thì dựa vào cái phải xin lỗi?

Không để ý tới hai nữ hài, hắn tiếp tục đi thẳng về phía trước, nữ hài đang ngăn cản cảm thấy có lực lượng đẩy nàng tránh ra, thời điểm còn muốn tìm kiếm lại phát hiện chung quanh trống rỗng, hai thiếu niên vừa rồi biến mất không thấy gì nữa giống như chưa từng xuất hiện bao giờ.

- Đáng giận, đáng giận!

Không nghĩ tới đối phương trực tiếp rời đi không nói thêm câu nào, nữ hài anh khí bừng bừng tức giận đỏ mặt.

- Lần sau ta gặp được ngươi, khẳng định không để ngươi sống khá giả!

- Nên đi Lưu Ly Tháp a!

Loại chuyện tùy ý đi dạo cũng gặp này làm cho Nhiếp Vân có tâm tình rất tốt cũng phải mất hứng, ngẩng đầu nhìn lên kiến trúc cao nhất của tháp lâm.

Tháp cao này cao hơn những nơi khác, không biết có bao nhiêu tầng, cắm vào không trung, từ xa nhìn vòa có cảm giác tương tự tổng bộ Khu Tu Tháp ở thiên địa lục đạo.

- Vâng!

Phục Giang vương tử theo sát sau lưng.

Hai người một trước một sauđi nhanh vào tháp cao.

- Mau nhìn, Sùng Diệu thiếu gia xông đến tầng thứ tư!

- Sùng Diệu thiếu gia kỳ tài ngút trời, tuổi còn trẻ đã có thành tựu như thế thật sự làm người ta sợ hãi thán phục.

- Mặc dù Lưu Ly Tháp có mười tám tầng nhưng mười năm này có thể xông qua tầng thứ ba lại không có ai, Sùng Diệu thiếu gia xem như phá kỷ lục!

- Sùng Diệu thiếu gia là thần tượng của ta, ta muốn gả cho hắn, ta muốn trải giường xếp chiếu sinh con cho hắn...

Vừa tới trước tháp đã nghe được vô số tiếng la vang lên, vô số thanh niên nam nữ không ngừng thảo luận một cái tên, nhất là chung quanh có thật nhiều nữ tử trẻ tuổi, cả đám hưng phấn và sinh ra ý thần phục trên mặt.

Thấy bộ dạng mê trai của những thêếu nữ này, Nhiếp Vân thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết.

Không hổ là Nguyệt lão chi địa, bầu không khí cởi mở còn hơn cả những nơi trước kia hắn nhìn thấy, ở nơi khác muốn gặp được nữ tử nói ra những lời này tuyệt đối sẽ bị người ta khinh bỉ mà chết.

Với cái nhìn của hắn... Không biết xấu hổ đến mức tận cùng.

Lắc đầu không để ý tới những nữ tử này gào rú, ngẩng đầu nhìn lên tháp cao, các tầng tháp khác đều tối tăm, có người thông qua sẽ chiếu sáng cả bầu trời.

Nhiếp Vân liếc mắt nhìn, phát hiện tầng thứ tư của tháp cao đang sáng trưng, nói rõ đã có người xông qua tầng thứ tư, chờ đợi một lát ngọn đèn ở tầng thứ tư ảm đạm, lúc này hào quang của các tầng dập tắt, một thanh niên bước ra.

Tuy thanh niên này mặc quần áo màu xanh lá nhưng khó che giấu quý khí trên người của mình, hắn tuấn lãng, lắc đầu đi xuống, tuy được xưng là đệ nhất nhân khi xông tháp mười năm qua nhưng trên mặt lại không có chút đắc ý nào, ngược lại mang theo uể oải nồng đậm, xem ra hắn không vừa ý với thành tích này.

- Sùng Diệu thiếu gia, ta yêu ngươi, ngươi là thiên tài duy nhất trong nội tâm của ta...

Hắn vừa đi ra, đang lắc đầu, một nữ hài nhào thẳng tới, không quan tâm và đưa khăn tay màu trắng cho hắn.

- Đa tạ!

Sùng Diệu thiếu gia tiếp nhận khăn tay, uể oải trên mặt biến mật, lập tức biến thành tươi cười, nhìn thấy hắn phong độ như thế, chung quanh lại vang lên tiếng thét liên tiếp, lại có bốn, năm nữ hài xông lên đưa khăn ay bày tỏ ý nghĩ yêu thương.

Sùng Diệu thiếu gia tiếp nâận từng cái, cũng không phỏng đoán.

- Ách? Tại sao hắn thu những khăn tay này, chẳng lẽ ưa thích những nữ hài này sao?

Nhiếp Vân kỳ quái.

Hắn xem ra những nữ tử này giao khăn tay chính là bày tỏ yêu thương, nếu như tỏ vẻ tiếp thu, chẳng lẽ hắn lại thu hết bọn họ sao?

- Hiến khăn tay chỉ tỏ vẻ ái mộ đối phương, đây là một loại thiện ý, tiếp thu nhiều người hơn nữa cũng không sao, chỉ khi ngươi tặng đối phương bảo kiếm mới nói rõ ngươi chung tình với đối phương, nếu như đối phương cho ngươi khăn tay, ngươi không tiếp thụ ngược lại trả lại là thập phần không lễ phép, tương đương xem thường đối phương...

Nhiếp Vân nghi hoặc lên tiếng, một người nghe được và lên tiếng.

- Xem thường đối phương?

Nhiếp Vân mở to mắt, lúc này hắn mới vì sao nữ hài kia lại khóc, thì ra còn có cách nói như vậy, không biết đúng là đắc tội với người ta.

Cũng không sao cả, hắn chỉ dạo chơi mà thôi, dùng không bao lâu sẽ rời đi, cũng không ảnh hưởng tới ai.

- Hôm nay còn một lần xông tháp cuối cùng, có người nào nguyện y xông một lần?

Sùng Diệu thiếu gia đang tiếp thu phần đông nữ hài sùng bái, cánh cửa màu đen lại mở ra, lúc này bóng người cao gầy cất cao giọng nói.

- Còn có một lần cơ hội? Ta đi thử!

- Ngươi đi cũng được, chỉ sợ bổn sự của ngươi không qua được tầng thứ nhất.

- Như vậy đừng đi...

Bóng người cao gầy nói ra, mọi người trước tháp nghị luận liên tục, mọi người đang bàn tán lẫn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.