Những người này là Yêu tộc, là kẻ thù hại mình cửa nát nhà tan, kiếp trước cùng mình tranh đấu cả đời!
Chỉ có điều người Yêu tộc như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Dựa theo đạo lý, Yêu tộc xâm lấn không phải một năm sau mới bắt đầu sao? Như thế nào lúc này lại xuất hiện?
- Các ngươi những Yêu tộc dư nghiệt này lại dám đánh lén ta, quả thực muốn chết!
Đột nhiên từng tiếng rít gào vang lên, bóng dáng màu trắng bị Yêu tộc vây quanh mạnh mẽ nhảy dựng lên, ở trong đêm tối từ trên cao nhìn xuống, hơn mười đạo kiếm quang kích xạ mà ra, phảng phất như sợi tơ trắng sữa.
- Thiên Hoa Vũ Lạc Kiếm? Kiếm pháp của Phủ thành chủ? Chẳng lẽ là Lạc Khuynh Thành?
Chứng kiến chiêu kiếm pháp này, con mắt của Nhiếp Vân lập tức sáng lên, nhớ tới nữ hài quật cường ở kiếp trước.
Nữ hài này gọi là Lạc Khuynh Thành, là con gái của Lạc Thủy thành thành chủ Lạc Chiến Hào!
Kiếp trước, toàn bộ Lạc Thủy thành bị Yêu tộc công hãm, mình ở dưới Nhiếp Đồng trợ giúp may mắn thoát đi, ở trong một lần thí luyện do hoàng thất Thần Phong đế quốc tổ chức, gặp nữ hài Lạc Khuynh Thành kia!
Khi hai người biết rõ đối phương đều đến từ Lạc Thủy thành, bắt đầu tỉnh táo tương tích, lần kia thí luyện trợ giúp lẫn nhau, cộng đồng vượt qua cửa ải khó, lấy được thí luyện đệ nhất danh!
Về sau, hai người cũng không có như trong tiểu thuyết, coi trọng đối phương, phát triển tình một đêm gì đó, mà là trực tiếp tách ra, từ nay về sau không còn tin tức.
Về sau Nhiếp Vân đứng ở đỉnh phong của thế giới, tin tức linh thông, biết rõ nữ hài này sau khi ly khai mình, ở một lần cùng Yêu tộc chiến đấu hương tiêu ngọc vẫn, triệt để vẫn lạc.
Cũng không phải đối với nữ hài này có ý kiến gì, mà là nữ hài này khôn khéo giỏi giang, làm việc quả quyết, để lại cho mình ấn tượng rất sâu, hơn nữa đều là con mồ côi từ Lạc Thủy thành, tự nhiên vừa thấy mặt đã có cảm giác thân thiết!
- Đúng vậy, quả nhiên là nàng, xem ra bất kể nói thế nào cũng phải cứu người rồi!
Trong nội tâm nghĩ như vậy, con mắt mượn nhờ tinh quang sáng chói rơi vào trên mặt nữ hài, quả nhiên là thân ảnh khôn khéo tài giỏi ở kiếp trước kia!
Lúc này khuôn mặt của Lạc Khuynh Thành thoạt nhìn càng thêm non nớt, mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo giống như hoa sen mới nở, đúng như tên của nàng, khuynh quốc khuynh thành!
- Hắc hắc, ngươi bất quá là Khí Hải đệ ngũ trọng Xuất Thể cảnh sơ kỳ, cùng ta tương đương, chúng ta nhiều người như vậy, nhìn ngươi có thể chống bao lâu!
Thiên Hoa Vũ Lạc Kiếm là một bộ võ kỹ Quý tộc hạ phẩm, một mình sử dụng uy lực coi như không kém, nhưng đồng thời đâm ra hơn mười kiếm, sẽ rất khó tạo thành tổn thương cho đám người Yêu tộc, đám người Yêu tộc tránh thoát công kích, Yêu nhân Xuất Thể cảnh sơ kỳ lập tức hưng phấn quái gọi.
- Có thể chống bao lâu? Hừ, ta xem là các ngươi có thể chống bao lâu thời gian!
Lạc Khuynh Thành một kích không trúng, trên khuôn mặt khuynh thành lập tức lộ ra thần sắc lo lắng, lời nói cũng có chút sốt ruột, trường kiếm trong tay run lên, một đạo kiếm quang thẳng tắp đâm tới Yêu nhân nói chuyện kia.
Khí Hải đệ ngũ trọng Xuất Thể cảnh, chân khí có thể xuất thể hình thành kiếm quang, đao mang, chiến lực tăng gấp đôi, Xuất Thể cảnh sơ kỳ chỉ có thể kích xạ ra kiếm quang khoảng 10m, uy lực có hạn, trung kỳ thì có thể kích xạ ra kiếm quang 50m, hậu kỳ là 100m, về phần hậu kỳ đỉnh phong, phạm vi công kích đã đạt tới chừng hai trăm thước!
Hiện tại Lạc Khuynh Thành rất rõ ràng chỉ ở trong phạm vi mười thước công kích, tốc độ kiếm quang cũng không phải đặc biệt nhanh, vừa xem đã biết rõ chẳng những là Xuất Thể cảnh sơ kỳ, chỉ sợ còn mới vừa vào Xuất Thể cảnh không lâu!
- Hắc hắc!
Yêu nhân chứng kiến kiếm quang phóng tới cũng không tránh né, cười một tiếng, năm ngón tay giống như trúc tiết trảo tới, một cổ yêu khí đục ngầu lập tức thôn phệ kiếm quang.
- Ngươi cảm thấy có thể là đối thủ của chúng ta? Ngươi nghĩ quá đơn giản a!
Ngón tay của Yêu nhân đột nhiên xoay chuyển, kiếm quang vừa bị cắn nuốt mạnh mẽ bắn ra, bắn tới cánh tay của nữ hài!
Leng keng!
Bị kiếm mang của mình đánh trúng, trường kiếm trong tay Lạc Khuynh Thành lập tức ngã xuống trên mặt đất, trên cánh tay vẩy ra một đạo huyết hoa.
- Các ngươi đáng giận! Ngươi biết ta là ai không? Dám ra tay với ta, các ngươi nhất định sẽ lọt vào Lạc Thủy thành trả thù thảm thiết!
Trường kiếm rơi xuống, cánh tay bị thương, sắc mặt của nữ hài trở nên tái nhợt, lui về phía sau mấy bước, khàn cả giọng quát.
- Ngươi là ai? Hắc hắc, ngươi không phải con gái của Lạc Chiến Hào Lạc Khuynh Thành sao? Nếu như không phải, chúng ta còn không ra tay đây này!
Yêu nhân tựa hồ sớm đã biết rõ thân phận của nữ hài, trong tiếng cười mang theo vẻ hưng phấn.
- Trói nàng lại, Lạc Chiến Hào giao ra đồ vật kia thì thôi, không giao ra, chúng ta trực tiếp giết con tin!
Yêu nhân phân phó một tiếng.
- Giết con tin? Lão đại, ta xem nữ nhân này da mịn thịt mềm, trước khi giết con tin có thể để cho mấy huynh đệ vui vẻ hay không!
- Đúng vậy a, nghe nói nữ nhân nhân loại thân thể có hương, thời điểm làm cái kia, mùi đậm đặc nhất, có thể nói hưởng thụ, nữ nhân này ngàn vạn lần không thể giết, lưu cho ta chơi mấy năm, cho dù chết cũng đáng!
Hai Yêu nhân khác cũng đồng thời hắc hắc nở nụ cười, đang khi nói chuyện nước miếng chảy đầy đất.
- Hắc hắc, nói đến ta cũng có chút tâm ngứa rồi, tốt, các ngươi trước bắt nàng, đợi lão tử ta hưởng thụ xong, tự nhiên sẽ cho các ngươi!
Yêu nhân thứ nhất gật gật đầu, vẫy tay một cái.
- Tốt!
Hai Yêu nhân nói chuyện nghe lão Đại đồng ý, tất cả đều hưng phấn nhảy dựng lên, con mắt như sài lang, mạnh mẽ nhào tới nữ hài.
- Ah… Không muốn!
Lạc Khuynh Thành ở đâu bái kiến loại trận thế này, sợ tới mức toàn thân run rẩy, đã quên trốn tránh.
Bành! Bành!
Bất quá hai đại Yêu nhân còn chưa đến trước mặt, lại đột nhiên đầu khai mở, ở trên không trung nổ thành bột nhão.
- Người nào?
Hai đại Yêu nhân đồng thời tử vong, lúc này mọi người mới nhìn rõ, một bóng người chẳng biết lúc nào xuất hiện ở giữa đám người, hai người kia đúng là hắn ra tay đánh chết!
Là Nhiếp Vân xuất thủ!
- Người nào? Ha ha, là Huyết Ngục Ma Tôn mà các ngươi sợ như rắn rết!
Theo bản năng, Nhiếp Vân báo ra thanh danh kiếp trước, cả người thì như ảo ảnh, vọt tới Yêu nhân cách đó không xa còn chưa kịp phản ứng.
Bắt giặc trước phải bắt vua, cái này là phương pháp nhân loại đối phó nhân loại, còn đối phó Yêu tộc, thì làm ngược lại!