Vô Tận Kiếm Trang

Chương 351: Chương 351: Kích sát, “Hoa hoàn giảo”!




Ngoại trừ “Họa mi điểu” Chu Họa Mi, cách chỗ Diệp Bạch đang chiến đấu không quá bốn mươi dặm, có hai đệ tử nội tông của Tử Cảnh cốc đang hợp sức truy sát một con vượn tuyết lông trắng nghe được tiếng nổ cũng đều biến sắc.Cùng lúc đó, thân ảnh đỏ rực của “Họa mi điểu” Chu Họa Mi cũng từ rừng rậm lao vút qua, hướng về chỗ phát ra vụ nổ..Một tên đệ tử áo vàng trong đó thấy thế, ánh mắt chợt lóe lên:- “Họa mi điểu” Chu Họa Mi? Vậy người nọ là ai mà có lực công kích khủng khiếp như thế chứ, trong nội tông chúng ta từ bao giờ lại có nhân vật như vậy?Tên đệ tử còn lại mặc áo lam đề nghị:- Nhanh chóng giải quyết con súc sinh lông trắng này rồi chúng ta qua đó xem một chút náo nhiệt!Tên đệ tử áo vàng nghe vậy lập tức gia tăng thế công, phi kiếm lượn vòng một cái, đâm vào ngực trái con vượn tuyết, cười ha hả:- Đang có ý này.Tên đệ tử áo lam xuất ra một thanh trường đao màu lam hình trăng rằm. “Phập” một tiếng, thanh trường đao đã đâm vào sau lưng con vượn tuyết, máu huyết văng tung tóe.Con vượn tuyết bậc hai đỉnh cấp dưới sự liên thủ của hai người cuối cùng chịu không nổi ngã ầm trên mặt đất. Hai người tiến lại, nhanh chóng thu những thứ đáng giá trên người nó rồi chạy về phía Diệp Bạch.Không riêng gì bọn họ, trong vòng một trăm dặm gần đó, có mấy nhóm khác đều bị kinh động bị vụ nổ, tất cả đều quay đầu về hướng Diệp Bạch đang chiến đấu, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc lẫn nghi ngờ.Trong đó có hai nhóm lập tức bỏ con hung thú đang công kích chạy ngay về phía đó, không biết là định xem náo nhiệt hay có mục đích gì khác.......Phía trên khoảng rừng rậm.Hơn mười cây Hấp huyết đằng dưới sự điều khiển của Diệp Bạch đồng loạt nổ mạnh, ở khoảng cách gần như vậy, con Thanh diện thứu vương không thể nào tránh được.Tuy nhiên hắn cũng không tính là sẽ dùng được những cây Đằng bạo này để đánh chết hung thú bậc ba, thanh thế của Đằng bạo mặc dù nhìn qua có vẻ kinh người nhưng muốn đánh chết một con hung thú bậc ba là chuyện không tưởng.Hung thú bậc ba khí lực cực kỳ mạnh mẽ, hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của nhân loại, cũng giống như biến đổi về chất từ huyền sĩ đến huyền sư, thậm chí còn lớn hơn.Sát chiêu chân chính còn dấu ở phía sau.Quả nhiên, sau một tiếng rên rỉ, những cây Đằng bạo tản đi, thân hình vốn xanh biếc giờ trở nên đen kịt của con Thanh diện thứu vương lại hiện ra. Thoạt nhìn nó có vẻ rất chật vật, trên mình ẩn ước có chút máu, không còn vẻ uy vũ như ban đầu nhưng thương thế cũng không nghiêm trọng, ánh mắt lóe lên phẫn nộ, lần này thực sự Diệp Bạch đã triệt để chọc giận nó.Con Thanh diện thứu vương hất đầu đang chuẩn bị phát động tiến công thì ngay lúc đó Diệp Bạch cười khẽ, vô số vòng hoa bỗng nhiên vây quanh nó.- Thập phương huyễn quyết, Lợi kiếm hoa, Hoa hoàn giảo!Hàng nghìn hàng vạn đóa Lợi kiếm hoa, hình thành một vòng hoa đột nhiên xoắn vào nhất thời cắt đứt quá trình thi triển thế công của con Thanh diện thứu vương, cùng lúc đó Diệp Bạch nhẹ nhàng điểm ra một chỉ.” Véo “ một tiếng. một luồng chỉ kình màu xanh phá không bay ra, đánh trúng vào mắt trái của con Thanh diện thứu vương.Huyền kĩ công kích cao cấp lục giai Tê phong chỉ không chút do dự xuất ra. truyện được lấy tại TruyenFull.comCon Thanh diện thứu vương còn đang choáng váng thì đột nhiên bên dưới bụng nó đã bị một thanh cổ kiếm lấp lóe kim quang xuyên suốt.Đây mới chân chính là sát chiêu tối hậu mà Diệp Bạch sớm đã chuẩn bị, Kim phong tế vũ kiếm.Tất cả những công kích trước đó bao gồm Đằng bạo, Đằng tỏa hay Hoa hoàn giảo chỉ để hấp dẫn lực chú ý của nó mà thôi.Hợp kích của Tê phong chỉ và Kim phong tế vũ kiếm quả nhiên hiệu nghiệm, con mắt của con Thanh diện thứu vương trợn trừng lên không thể tin được nhìn vào Diệp Bạch, nhưng dần dần hốc mắt của nó vỡ ra, hơi thở nhanh chóng tàn lụi.Một lúc sau, con Thanh diện thứu vương hóa thành một đạo lưu quang rơi thẳng xuống làm gãy hơn mười nhánh cây, chết không thể chết hơn.Đường đường một thú vương bậc ba lại thua ở trên tay Diệp Bạch, hoàn toàn không phải thua ở thực lực, mà là ở mưu kế.Đương nhiên, phần nhiều hơn là do thực lực của Diệp Bạch cũng tăng lên rất nhiều, nếu chỉ trước kia chỉ tính uy áp về cảnh giới cũng đủ để cho hắn chết mấy lần. Hiện giờ có Tê phong chỉ và Kim phong tế vũ kiếm thì ngay cả một con hung thú bậc ba cũng chết trong tay hắn.Diệp Bạch cũng không lộ vẻ vui mừng mà triệu hồi kiếm trận trở về trong ống áo, thanh “Kim phong tế vũ” kiếm cũng hóa thành một đạo kim quang bay lại trong tay.Hắn nhìn lại thì thấy kim quang vẫn chói lọi, thân kiếm không hề có một vết máu, quả nhiên không hổ là một thanh cổ kiếm huyền binh. Diệp Bạch mỉm cười, thu thanh kiếm lại rồi tiến về chỗ thi thể Thanh diện thứu vương thu lấy những vật đáng giá rồi thi triển Thiên tẩu tứ tượng bộ biến mất trong nháy mắt.Trong lúc đánh chết con Thanh diện thứu vương, Diệp Bạch đã nghe được tiếng gió của mấy ống tay áo, rõ ràng là có mấy người đang tới, tựa hồ còn có cả nhân ảnh đỏ rực của “Họa Mi điểu” Chu Họa Mi, hắn liền nhất thời tăng nhanh tốc độ sử ra Thiên tẩu tứ tượng bộ đi thẳng.Quả nhiên, ngay khi bóng dáng Diệp Bạch vừa biến mất thì thân hình của Chu Họa Mi đã hiện ra chỗ vừa phát ra tiếng nổ. Tuy nhiên lúc nàng đến chỉ thấy một chiến trường đã thu thập xong, cây cối đổ ngổn ngang chứng tỏ vừa có một trận chiến kinh tâm động phách nhưng tuyệt không thấy một bóng người.Trên mặt đất chỉ thấy một con đại bàng lớn nằm ngửa, lông vũ tán loạn, phần bụng bị phá vỡ máu vẫn chảy ra, một số thứ trân quý trên người đã bị lấy đi toàn bộ.Chu Họa Mi nhìn kỹ, ánh mắt không khỏi co rút lại.- Khá lắm, là hung thú bậc ba Thanh diện thứu vương. Là ai mà có được bản lĩnh dễ dàng đánh chết một con hung thú như vậy chỉ trong thời gian chưa đầy nửa nén hương đây?- Cho dù là ta cũng phải bỏ ra một phen khí lực, từ lúc nào nội tông lại có cường giả bậc này mà ta không biết. Những người có được thực lực này đều không ở trong cốc hoặc đã tiến vào ngàn dặm, ta nếu không đi tìm gốc Chu Tước hỏa cũng sẽ không ở đây, vậy cuối cùng là ai?-Nhưng ngay lúc này, phía trên rừng rậm lại có tiếng ống áo phần phật, Chu Họa Mi nhướng mày:- Lại có người đến, tốc độ không chậm. Lúc thật đúng là không chậm, lúc này ta còn chưa muốn để người khác nhìn thấy vậy thì đi trước một bước thôi.Nói tới đây, Chu Họa Mi biến thành một đạo hồng quang bay vút đi biến mất trong rừng rậm, cũng không hề liếc mắt nhìn lại những thế không có bao nhiêu giá trị của Thanh diện thứu vương còn sót lại.Sau khi Chu Họa Mi vừa biến mất không lâu , thì ở tiếp tục có thêm mấy nhóm chạy tới. Bọn họ cũng như Chu Họa Mi, vừa thấy thi thể con Thanh diện thứu vương thì lộ vẻ kinh hãi.Bọn họ đều là đệ tử nội tông của Tử Cảnh cốc, mặc dù có thực lực cao cường nhưng bình thường cũng chỉ dám săn giết hung hung thú bậc hai cao cấp, nếu gặp phải một vài con hung thú bậc ba hạ cấp đều phải liên thủ vẫn gặp phải nguy hiểm nhất định. Bây giờ có một kẻ chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã dễ dàng đánh chết hung thú bậc ba, lấy đi bảo vật rồi thong dong rời đi trước khi mọi người tới, thực lực quả thật đáng sợ.Vốn trong lòng mọi người có ý này nọ nhưng nhìn thấy vậy thì lập tức bỏ đi ý định, liếc mắt nhìn nhau không ai dám đuổi theo.Sau đó mọi người cùng nhìn lại thi thể con Thanh diện thứu vương đang nằm trên đất kia, mặc dù nó đã bị Diệp Bạch lấy đi những phần chủ yếu nhất nhưng do thời gian vội vàng nên vẫn còn sót lại một số thứ không có giá trị cao. Tuy nhiên, dù sao nó cũng là một con hung thú bậc ba, những thứ này cũng đổi được không ít điểm cống hiến, cặp mắt cả bọn sáng lên, lập tức có người bước về chỗ đó.Nhất thời cả ba nhóm kiếm bạt cung giương, bầu không khí sặc mùi thuốc súng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.