Bởi vì Diệp Bạch mấy ngày nay đều là lẳng lặng ở trong khách sạn bế quan tu luyện, rất ít khi lộ diện, cho nên người gặp qua không nhiều lắm. Rất nhiều người còn là lần đầu tiên nhìn thấy chân dung của hắn.Cho nên, không ít người thấy hắn trẻ tuổi như vậy, nghe nói hắn chỉ dùng tu vi Thượng vị Huyền Tông lại có thể chiến đấu với Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong cường giả, mới lộ ra ánh mắt kinh ngạc như thế, kinh nghi không thôi. Thẳng đến khi người bên cạnh nhắc nhở, bọn họ mới kịp phản ứng, nguyên một đám không khỏi cực kỳ khiếp sợ.Có không ít thiếu nữ hoài xuân không cách nào lên thuyền, khi nhìn về phía thân ảnh Diệp Bạch liền toát ra vô số ánh mắt như sao sáng.Mà ngay cả mấy tên xích y đệ tử Kỳ Thiên Các cũng không khỏi lộ vẻ kinh dị, có chút không thể tin. Người này ngay cả Đỉnh cấp Huyền Tông còn không có đạt tới, cũng có thể có được Kỳ Thiên lệnh bài?Bất quá, Diệp Bạch cũng không để ý bọn họ nghĩ như thế nào. Hắn đi đến trước mặt bọn họ, ở bên trong Tam Mãng Tuyết Giới lấy ra một tấm Kỳ Thiên lệnh bài, giơ lên.Mấy tên xích y đệ tử Kỳ Thiên Các thấy vậy cũng không thể không tách ra một con đường, để hắn đi vào, hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu sau cũng chưa kịp lấy lại tinh thần.Bọn họ không phải là những Huyền Tông bên trong Lạc Nhạn Sương Thành, hôm nay là lần đầu tiên đến đây, cũng không rõ ràng lắm Diệp Bạch mấy ngày nay ở bên trong Lạc Nhạn Sương Thành đã tạo nên uy danh rất lớn. Nhưng lệnh bài không thể nào là giả, bọn họ chỉ cần liếc một cái là nhận ra. Mặc kệ người đến là ai, chỉ cần đạt tới cảnh giới Huyền Tông và có lệnh bài thì đều sẽ được lên thuyền.Xa xa, trên U Linh Cổ Thuyền, thấy một vị bạch y thanh niên tuấn tú, hông đeo trường kiếm, tóc đen được buộc đơn giản bằng một chiếc vòng bạc chậm rãi đi tới, mọi người cũng không khỏi lộ vẻ mặt khác nhau.Lên thuyền trước Diệp Bạch một bước, Cổ Nguyệt Huyên nhìn chằm chằm thân ảnh Diệp Bạch, hiển nhiên đã nhận ra hắn. Một người chỉ mới là Thượng vị Huyền Tông nhưng lại có thể tiến vào tầng thứ hai Kỳ Thiên Ngoại Các, hơn nữa khi gặp phải uy áp của rất nhiều Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong cùng với năm vị Bán Vương cảnh cường giả mà còn bình tĩnh tự nhiên, nhân vật như vậy há có thể là người bình thường?Quả nhiên, kết quả hiện tại đã nghiệm chứng cho suy đoán của nàng. Nghĩ tới đây, Cổ Nguyệt Huyên không khỏi mỉm cười, khóe miệng gợi lên một đường cong mờ: “Thú vị, dĩ nhiên là hắn, dùng tu vi Thượng vị Huyền Tông tiến vào U Linh Quỷ Thuyền. Chuyến đi lần này chỉ sợ sẽ không quá tịch mịch rồi.”Không ít người đều nhìn về phía Diệp Bạch, trong đó cũng có mấy vị cường giả trên Hồng Bảng.Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu dưới mặt nạ sắc mặt lạnh lùng, đối với một tên Thượng vị Huyền Tông nho nhỏ hắn căn bản sẽ không chú ý tới, cho dù kẻ này có thể dẫn tới toàn trường xôn xao. Hắn đứng thẳng ở đầu thuyền, mặc kệ gió thổi động mái tóc dài của mình, con mắt nhìn về bầu trời xa xa, căn bản không muốn quay đầu nhìn lại.Bái Nguyệt Hồ Bái Nguyệt công tử thần sắc bình thản, tựa hồ vĩnh viễn cũng sẽ như gió xuân say lòng người. Hắn chỉ nhìn thoáng qua Diệp Bạch liền lập tức quay đầu đi, cũng không quá quan tâm.Hiển nhiên, đối với hắn mà nói, vô luận Diệp Bạch mạnh đến mức nào, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy đến mấy, chỉ cần không đụng đến hắn, hắn đều sẽ không để ý, không muốn hao tâm phí lực đi suy đoán.Tứ phẩm tông môn Huyết Điểu Vân Điện Đệ nhất đao khách Lãnh Cát thì lại khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Không biết tự lượng sức mình, cho rằng chỉ bằng tâm cơ nhất thời là có thể ở bên trong Kỳ Thiên Bí Cảnh tạo ra danh tiếng sao. Lại không biết rằng, đây chính là tự ngươi đưa mình vào vực sâu tử vong.”Bên cạnh, có không ít người cũng lộ ra vẻ mặt đồng ý. Có lẽ Diệp Bạch hoàn toàn chính xác có chút thực lực, có thể xưng hùng xưng bá trước Đỉnh cấp Huyền Tông bình thường. Nhưng là, tái ông thất mã, làm sao biết không phải phúc? Đi đường bắt được vàng, há không phải họa*?*tái ông thất mã, đi đường bắt được vàng: ý muốn nói trong cuộc đời có họa có phúc. Thông qua hai câu này cũng nhắc chúng ta không nên quá vui mừng khi được may mắn, cũng không nên quá đau buồn khi gặp phải họa.Người khác vì thực lực hơi thấp một chút, không chiếm được Kỳ Thiên lệnh bài, không tiến vào được Kỳ Thiên Bí Cảnh, có lẽ còn có thể bảo trụ một cái mạng nhỏ; mà Diệp Bạch, lại bởi vì miễn cưỡng xông tới, ngược lại sẽ có thể chôn vùi tính mạng của mình.Ở trong mắt rất nhiều người, Diệp Bạch làm như vậy rất không khôn ngoan.Không có thực lực tương ứng, lại theo đuổi đồ đạc không thuộc về mình, chính là tự tìm bất hạnh.Tuyết Ma Kiếm Khách Đoạn Tinh Tà trong ánh mắt lóe lên hàn quang: “Đợi khi tiến vào Kỳ Thiên Bí Cảnh, ta sẽ cho tiểu tử ngươi đẹp mắt. Ta muốn để cho ngươi biết, Kỳ Thiên Các Bí Cảnh không phải là địa phương mà bất luận kẻ nào cũng đều có thể đi vào được. Không có đủ thực lực, lại muốn tiến vào vũng nước đục này, vậy hãy để cho ta tới giúp ngươi thanh tỉnh đầu óc.”Bất quá, đừng nói Diệp Bạch không biết ý nghĩ giờ phút này của bọn họ, cho dù biết rõ, hắn cũng sẽ không để ý.Thực lực của hắn tự nhiên xa xa không chỉ như vậy. Cho dù so với Mộ Dung Hưu, Bái Nguyệt công tử, Lãnh Cát, Đoạn Tinh Tà đám người thì hắn vẫn tạm thời có một chút chênh lệch, nhưng tuyệt đối sẽ không quá nhiều.Trong chiến tranh, ai thắng ai thua cũng không phải chỉ dựa vào thực lực là được, các loại nhân tố hỗ trợ khác đều có thể ảnh hưởng đến giao chiến giữa song phương. Kết quả cuối cùng thật ra đã nằm trong dự liệu của hắn, chỉ là người bên ngoài cũng không rõ ràng lắm mà thôi.Diệp Bạch đi lên mũi thuyền, những người khác liền không khỏi dùng vẻ mặt lạnh lung, bất thiện nhìn về phía hắn. Chỉ có “Cửu Thiên Băng Thành” Ngọc Tình Đình, Ngọc Linh Lung tỷ muội đến từ Băng Sương đại lục là mang theo vẻ mặt tò mò.Người còn lại đều là thần sắc khinh thường nhìn hắn. Đúng lúc này, tử y nữ tử dáng người tuyệt đẹp Cổ Nguyệt Huyên đi đến trước mặt Diệp Bạch, mỉm cười, không chút do dự vươn tay ra.”Xin chào, chúng ta lại gặp mặt.”Diệp Bạch hơi ngẩn ra, nhìn thấy người tới là Cổ Nguyệt Huyên mới tỉnh ngộ nói: “Nguyên lai là Cổ cô nương, ngươi tốt.”Hai người liền bắt tay nhau. Cổ Nguyệt Huyên cười nói: “Đại danh của Diệp công tử mấy ngày nay Cổ Nguyệt Huyên cũng có nghe thấy. Có thể dùng tu vi Thượng vị Huyền Tông trở thành một trong hơn mười cường nhân dưới Hồng Bảng, Diệp công tử quả nhiên rất lợi hại.”Diệp Bạch lơ đễnh cười nói: “Người bên ngoài đánh giá cũng không có ý nghĩa là mấy, thực lực của Cổ cô nương mới khiến cho Diệp Bạch bội phục, tự thẹn không bằng.”Nghe vậy, Cổ Nguyệt Huyên liền lộ ra một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, nói: “Diệp công tử quá khiêm tốn rồi, hai lần gặp nhau tức là có duyên. Ta xin tự giới thiệu, ta tên Cổ Nguyệt Huyên!”Diệp Bạch thấy thế, cũng mỉm cười: “Diệp Bạch!”Hai người nhìn nhau cười cười, chính giữa không có chút nào là ngăn cách, tựa hồ quen biết đã lâu, tâm ý tương thông. Đám người đứng ngoài quan sát thấy một màn này liền không khỏi hai mặt nhìn nhau, lên tiếng không được, khuôn mặt trở nên cực kỳ đặc sắc.Một vị siêu cấp cường giả Bán Vương cảnh, tại sao lại để mắt tới một tên tiểu tử mới chỉ là Thượng vị Huyền Tông như thế, thật sự là không có đạo lý a.Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát, Tuyết Ma Kiếm Khách Đoạn Tinh Tà trong ánh mắt đều không khỏi lóe lên hào quang, cảm thấy hơi có chút ngoài ý muốn. Ngay cả Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu, con mắt vốn đang một mực nghiêng đầu nhìn về mặt biển phía xa xa cũng không khỏi quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Bạch.Trong ánh mắt hắn, một tia quang manh kinh ngạc chợt lóe lên.... Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULLTheo Diệp Bạch lên thuyền, thời gian từng chút từng chút một trôi qua, người lên thuyền càng ngày càng nhiều, mắt nhìn thời gian đã sắp hết.Còn chưa lên thuyền, đã chỉ còn lại rất ít người.