Vô Tận Kiếm Vực

Chương 25: Chương 25: Đột phá




Trên đời này không ai là có thể tự nhiên tốt với bạn được.

Hai mươi hai năm sống trong xã hội tiên tiến vậy mà Vân Phàm vẫn còn chưa hiểu được điều này thì hôm nay đã đích thân chiêm ngưỡng.

Hoảng sợ một lúc lâu Vân Phàm mới hoàn hồn lại sao lời nói của lão sư.

Rất may qua nhiều cuộc kiểm tra sức khỏe kĩ lưỡng kết luận không hề bị gì hắn mới yên tâm được.

Mà lúc này người vui mừng nhất lại chính là Chung Nhạc:

-“Dương lão sư thấy gì chưa, ta thành công rồi, một loại siêu cấp dinh dưỡng dịch mới, đây là phát minh công thức đấy.”

Đến giờ Vân Phàm mới hiểu ra mọi chuyện, vị học trưởng đáng kính này là một vị cuồng nhân, hắn từ nhỏ đến lớn luôn ước muốn trở thành vĩ đại như các tiền bối tửu sư.

Không uổng phí hắn đã thể hiện ra thiên phú kinh người, vừa nhập học đã trở thành hạt giống của ban Tửu sư.

Dùng không đến năm năm để từ sơ cấp đến gần cao cấp tửu sư.

Tuy nhiên, cũng chính từ đam mê ấy làm hắn luôn thích tạo ra càng nhiều hơn công thức chế biến, thí ngiệm kết hợp đủ loại máu hung thú với nhau, mà cũng vì điều này làm hắn có biệt danh “Tửu điên”.

Lúc đầu rất nhiều lão sư vui mừng nếm thử thành quả nghiện cứu của hắn nhưng sau khi bị tác dụng phụ làm đau bụng cả ngày mà hoảng sợ.

Chưa hết, không còn lão sư dám thử hắn lại đi lừa gạt học đồ làm bọn chúng trúng độc liệt giường mấy ngày không dậy nổi.

Danh hắn hắc tới nổi truyền đi thành một điều luật mà ai nghe cũng sợ mất mật.

Nghe đến đây Vân Phàm đã hiểu mình bị trở thành chuột bạch thí nghiệm, nhưng chuyện duy nhất đang xảy ra với cơ thể hắn là một luồng nước ấm đang cuộn trào thôi thúc hắn phát tiếc thôi, Vân Phàm cảm giác với tình tranh cơ thể này thì có thể ác chiến với thác nước không dưới ba mươi phút ak.

Dương lão sư, cái người mà chạy vội đến cứu hắn, một vị mang theo vẻ dẻo dai chắc thịt không nên có khi gắn với khuôn mặt gần đất xa trời kia đang trầm ngâm nắn nót tay Vân Phàm miệng lẫm bẩm:

-“Không thể nào, ngươi vẫn đang cảm thấy sức mạnh tràn trề trong cơ thể ak.”

Nói rồi mặc kệ Vân Phàm gậc đầu, chú ý lực hắn chuyển sang phần chất lỏng tím lóng lánh kia.

-“Vẫn là phần tiêu chảy dịch dinh dưỡng mà, kì lạ.”

Nghe thành quả của mình bị sửa tên gọi Chung Nhạc giận dữ hô to:

-“Dương thúc nhi, lão già kia có tin không ta liều mạng với ngươi”.

-“Ta còn chưa tính sổ việc ngươi lừa gạc học viên đấy, ngươi đừng quên thảm cảnh mấy tháng trước của Tiêu Trác sau khi uống thuốc của ngươi”.

Chung Nhạc ngượng ngùng không dám phản bác, quả thật lần đó đến hắn còn tưởng xảy ra án mạng.

Dương lão sư hừ một tiếng mới quay sang Vân Phàm:

-“ Ngươi cũng dễ tin người quá đấy, lần này xem như may mắn rồi, đi theo ta.”

Ách… thế này là bỏ qua ư. Vân Phàm theo lão sư đi ra ngoài.

Chưa kịp khóa cửa thì bên trong đã vọng ra:

-“Tiểu Phàm, ngày mai đến đây đi, ta sẽ dẫn ngươi đi mua nguyên liệu, lần này coi như ta trả công cho đệ.”

Đang đưa hắn ra cửa, vị Dương lão sư cũng sâu kín nói:

-“Chung Nhạc tên tiểu tử này thấy vậy chứ tốt bụng lắm, nó đã hứa thì cứ đến, chỉ cần hạn chế uống tửu của hắn là được.”

Vân Phàm suy nghĩ một lúc rồi gậc đầu rời đi. Hôm nay tính ra cũng không xui xẻo, trong cái rủi cũng có cái may khi cơ thể hắn đang hừng hựt sức mạnh.

Trở lại thác nước dài, sóng kia vẫn ầm ầm trúc từng lượt xuống người Vân Phàm.

Tung những đường quyền chẻ đôi dòng nước, da thịt hắn giớ đang đỏ lên như cổ đồng.

Bì cảnh đây là thứ mà mọi huyết tộc phải vượt qua nếu không muốn chết, bọn chúng từ lúc vừa trào đời đã bị ảnh hưởng từ ánh sáng mặt trời làm cơ thể trở nên suy yếu, không dám ra ngoài ánh sáng, rất may dưới sự trợ giúp của huyết thống bọn chúng đã bồi dưỡng dần được lớp da chóng trọi và thích nghi hơn với cuộc sống.

Đây cũng là một cảnh giới mang lại rất nhiều đau khổ mà Vân Phàm đang cắn răng nhận lấy, da thịt cứ như rách toách ra.

Rầm.

Một bóng đen bị đánh bay ra dòng thác cuộn trào.

Vân Phàm đang nằm thả trôi mình trên mặt hồ cảm nhận tư vị từ mọi vị trí trên cơ thể mang lại, bởi vừa giây trước hắn đã đột phá cửa ải đầu tiên để trở thành một Thông mạch cảnh tu luyện giả.

Bì cảnh nói đơn thuần là luyện thể thôi cũng không đúng, toàn bộ giác quan của Vân Phàm gần như lại một lần nữa lộc xác. Ánh mắt, khứu giác… hắn bị mất đi sau lần thương năng trước đã trở lại.

Hít…

Một ngụm khí thật dài vô cùng sảng khoái, dù cơ thể vẫn chưa thể động đậy được nhưng cảm giác này hắn có thể dễ dáng nhất một tảng đá lớn 500 600 cân chứ không ít, điều này tương đương với sức lực một kẻ Trung kì Thông mạch cảnh rồi.

Vân Phàm hài lòng kết thúc sớm buổi tập, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng hắn tin ngày mai sẽ đạt yêu cầu Vương Ngôn lão sư đưa ra.

Trở về ký túc xá thì chỉ có mỗi Tiền Đa Đa là vừa tan lớp ngoại khóa về:

-“Ách, lão nhị ngươi bậc hack ak…”

Không làm cho hắn hoảng sợ sao được, mới mấy hôm trước tên này vừa tự nhiên tăng mạnh thực lực, cứ tưởng đã vào trang thái bảo hòa, ai ngờ quay qua quay lại một hai ngày hắn không chỉ tiến bộ mà còn một lần hành động đi đến Thông mạch cảnh.

Nghĩ lại đã thấy tức giận, với một thân thịt béo này hắn phải mất hơn bốn năm mới làm được vậy, ăn không biết nhiêu đau khổ. (p/s: là do điều kiện cơ thể không phải do ca lười nhe).

-“Phải bao, chiều nay chờ hai tên kia về chúng ta sẽ chặc đẹp mi”.

Vân Phàm nhún vui bỏ mặc tên này thổi ngưu bức, cho hắn tức chết cũng được với lại bao một bữa ăn cũng không nhầm nhò gì cả, ka là đại gia mà. Truyện được copy tại http://TruyenCv[.]Com

Ngủ một giấc dài, Vân Phàm cũng không biết mình sắp bị làm thịt nặng nề hơn hắn tưởng rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.