Vô Tận Kiếm Vực

Chương 67: Chương 67: Niềm vui nho nhỏ




Cũng như Huyết tộc, con người hay bất kì loài sinh vật đã giải khai linh trí nào đều sẽ có người tối cao cầm đầu trong chiến tranh, và Huyết thú cũng thế, bình thường chính là kẻ ngự trị tối cao nhất trong vùng lãnh thổ này, tuy nhiên chính kiến sự điên cuồng mặt kệ sống chết của thú triều thì sức mạnh thôi vẫn chưa đủ.

Thực chất của màu sắc đôi mắt cũng xem như là đại biểu của giới quý tộc trong Huyết thú, hương vị của máu chính là bắt nguồn của sự sống nơi đây dẫn tới một loại áp chế vô hình của những sinh vật bậc cao với thấp.

Tử tinh đồng có thể dễ dàng dùng uy nghiêm thuần phục bất kì một con Thanh đồng hay thậm chí đi lên càng cao hơn Lam đồng, thế nhưng đó cũng chẳng qua là những Huyết thú có sức mạnh vực trội, vẫn còn một dạng có thể dễ dàng dùng uy áp thao túng đồng loại: “Huyết mạch.”

Để hình dung đơn giản chúng ta hãy nghĩ tới Long Tộc, lý do chúngluôn là kẻ ngự trị tối cao bởi vì từ khi sinh ra máu luôn truyền đạt tốt nhất cho con cháu, tuy vừa ra đời cũng chỉ đơn giản Thanh đồng nhưng trong người lại mang nguồn máu chảy thẳng đường hướng Vương giả cảnh.

Hoặc một cách nữa chính là những con vật bất tử trong Thất giới Linh thú đảo, sau khi chúng chết nhờ bản năng, trí nhớ và tính chất Huyết vẫn chưa hoàn toàn biến mất, có chăng là cảnh giới sức mạnh thôi,giúp cô động bản nguyên “Huyết mạch” hình thành tư chất Linh thú.

Loại sức mạnh có thể mạnh mẽ áp chế những kẻ thấp hơn cảnh giới chính mình, đồng thời dễ dàng dụ dỗ buộc chúng hi sinh cả mạng sống theo mệnh lệnh đưa ra.

Đây chính là trường hợp nhóm Vân Phàm đang mắc phải, rất có thể trong ngàn vạn con vật ngoài kia có một tên đầu sỏ vô tình thức tỉnh Huyết mạch trong người tiến hóa thành một giống loài mới cao cấp hơn.

Cũng còn may qua những gì quan sát thấy rất có thể con vật này chỉ tồn tại tầm Vân hoặc Hải cảnh vì thú triều điên cuồng nhất chỉ tầm Hạt dễ đồng mà thôi.

Thế nhưng càng lý giải đối thủ càng trở nên khó chiến đấu, do tính điên cuồng như thế việc đột nhập tấn công là cực kì khó khăn.

Trong thế giới Huyết thú ở dạng chưa hóa hình như vầy khả năng giao tiếp từ xa của chúng cực kì hạn chế bởi làm gì có truyền âm phù?

Nhưng khi vào một cuộc chiến đấu lại có một trợ thủ cực kì đắt lực giúp cho Kẻ cầm đầu điều khiển cả đại quân: [ Huyết trùng. ]

Một cách nói khác bọn chúng giống như Rệp kí sinh ở địa cầu vậy, bởi vì khả năng cởi mở linh trí nên chuyện để cho Rệp bò quanh người là đều không thể có trong giới Huyết thú, cho nên loài sinh vật này tiến hóa một năng lực đặc biệt, mỗi cá thể có thể cảm ứng liên thông với nhau trong một khoảng cách nhất định.

Bằng việc đó chủng loài bọn chúng sẽ luôn được nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn nhầm mục đích phục vụ chiến tranh, chỉ cần ngồi một chổ thông qua hàng vạn thông tin truyền trực tiếp trở về để phán đoán toàn bộ bố cục quân địch mà ra quyết định.

Kế hoạch lẻn vào khi bị một con Huyết thú phát hiện xem như hoàn toàn đỗ vỡ.

Cuộc bàn luận dần đi vào ngõ cục, lắc đầu thở dài mọi người tách ra trở về nghĩ ngơi.

----------

Xoay người… xoay người… Thật là khó ngủ, trong lòng Vân Phàm cứ bị đè nặng áp lực công việc dù biết sức mình bé nhỏ.

Bỗng nhiên bên cạnh một bóng đen đứng dậy rời khỏi phòng.

Ngồi lên, quan sát là Ứng Long học trưởng ư, tò mò Vân Phàm cũng ra ngoài xả stress.

Ách làm gì thế, Ứng Long dạo cả một vòng thị trấn tới nổi trên tay lũng lĩnh đồ còn thêm cả một phần Rượu thức ăn nữa. Xong mới tự mình leo lên đầu tường thành im lặng ngước nhìn phương xa:

-“Ra đi, ta biết là đệ rồi.”

Không mấy bất ngờ Vân Phàm cũng lững thững bước lại gần cùng ngồi xuống, trong tay không biết khi nào bỗng nhiên xuất hiện một bình rượu hầu lô đưa lên miệng nhâm nhi.

-“Học trưởng cũng biết tìm phong cảnh giải phiền quá chứ.”

Thế nhưng Ứng Long lại lắc đầu trả lời:

-“Buồn phiền gì? Ta chẳng qua theo thói quen du lịch bốn phương thôi, sau này đừng gọi học trưởng nữa, Long ca đi.”

Oh, như có điều suy nghĩ một lúc Vân Phàm mới tiếp tục thắc mắc:

-“Đệ vẫn chưa hiểu lắm? Chúng ta chẳng phải đang cố hoàn thành nhiệm vụ sau.”

-“Hắc hắc, phải nói thế nào đây mục tiêu thì giống nhưng phương pháp lại hoàn toàn khác nhau, bởi vì ca bỏ qua bước hai chữ áp lực.”

? Lại tiếp tục im lặng trầm mặt, nếu chính mình không có động lực bản tâm kiên định thì làm sau có thể bước đi tiếp tục chứ, cuộc đời chân lí nhiều lúc cũng giống như trong phim vậy phải không ngừng cố gắng vượt qua:

-“Thế nhưng…”. Vân Phàm vẫn còn chưa nói hết câu thì Ứng Long như rơi vào hồi ức miên man, đôi mắt gợn lên từng tia sáng ngước nhìn phía xa mà nói:

-“Niềm vui.”

Giật mình Vân Phàm bị cuốn theo dòng chảy cuộc đời Ứng Long kể, từ lúc sinh ra đến khi hiểu chuyện, rồi lần đầu tiên cầm lên quyển tiểu thuyết về Đạo Tặc, một niềm ước mơ thắp sáng từ đó, nhưng rồi càng lớn sự thật càng tàn khốc, ở cái thế giới thực lực vi tôn siêu phàm này, để đạt được con đường Đạo Tặc quá khó khăn, đối với một đứa bé mà nói bị bạn bè cười nhạo, bị người lớn phũ định rất tồi tệ.

Dù vậy, hy vọng không biến mất trong hắn, từ việc lén lút trộm tiền tiêu vặt trong nhà cho đến chỉ chú tâm vào thân pháp võ kĩ, thậm chí lặn lội cực kì xa xôi đến Thanh Phong học viện chỉ vì nơi đây có Phong động mày dũa tốc độ.

Tuy nhiên vì chấp niệm đó từ một thiên tài dị thuộc tính sa sút, tu luyện chậm chạp hơn cái hắn vốn có.

Cho đến một ngày hắn đi vào một cổ di tích, tại đây khi tất cả mọi người bỏ đi cho rằng đây chỉ là căn phòng trống, bốn phía là những khối phỉ thúy phản chiếu thì một cái gì đó như tiếng gọi bản tâm thôi thúc hắn ở lại.

Mặc kệ di tích kết thúc đóng lại và mọi người trở ra hết hắn vẫn ngồi đó, cứ thế thời gian trôi qua, phải đến tận khi hắn gần như bỏ cuộc không còn cảm ngộ thiên địa quy tắc nữa thì chợt nhận ra bóng hình quen thuộc phản chiếu qua chiếc gương kia: là mình.

Phải rồi, trên đời chỉ có một người duy nhất có thể thay đổi cuộc đời mình chính là kẻ trong gương kia mà thôi.

Vừa kể như nhớ lại cảm giác đó Ứng Long vừa cười to rồi một trảo đưa ra hư không như đang lún sâu xuyên qua một màn sáng các ngón tay hắn biến mất trong giây lát.

-“Chính là nó đấy, vào ngày kia ta vượt qua thử thách tiếp nhận một truyền thừa có thể đưa ca thẳng tới Đạo Thần con đường, rồi một ngày kia một cái chộp có thể thâu tóm mọi thứ trong thiên hạ.”

Nhìn vẻ tươi cười đó Vân Phàm như ngộ ra cái gì đó, đúng rồi tại sau mình lại ngu ngốc như thế chứ ở hiện đại luôn có câu “tự tạo áp lực công việc tức là tự phá hủy công viêc chính mình”, cười:

-“Đệ đã hiểu ý của ca, có phải là niềm vui lớn nhất khi chúng ta làm được những việc mà mọi người nói ta không thể làm được?”

Quay đầu lại, cũng tương đối bất ngờ, nhưng không nói gì Ứng Long chỉ cầm lên Rượu ra thế cụng ly, hiểu ý Vân Phàm nhanh chóng đáp trả, hai người nói cười thưởng thức.

Cơn say chỉ vài phút là qua đi Vân Phàm bắt đầu lại với đóng suy nghĩ hỗn loạn của thú triều trước kia, áp lực bỏ đi đúng là ý nghĩ thông suốt hơn rất nhiều, đây không phải là trạng thái mù quán tự tin mọi chuyện mình đều giải quyết được, chỉ đơn giản rút gọn các bước thay buồn phiền bằng niềm vui khi giải quyết vấn đề nhầm dễ thực hiện hơn thôi.

Một sáng kiến bỗng lóe sáng, nên nhớ hắn đã từng vượt qua mấy trăm km trong tình trạng tương tự tại Thất linh giới, tuy nhiên đó là một mình mình, xoẹt… vận dụng Pháp tắc lực Thần bí giới chỉ liền lặp tức sáng lên lục sắc, phía bên cạnh Ứng Long cũng bất ngờ nhìn sang vì lúc này hơi thở của Vân Phàm hoàn toàn biến mất.

-“Long ca lại gần đệ chút nào… một chút nữa… hay là để tay lên vai đệ xem.”

Ứng Long lần lượt làm theo thì Vân Phàm càng dễ dàng nhận thấy Foc của học trưởng, đến tận khi tay chạm lên vai cảm giác liên thông trực tiếp giúp Vân Phàm đột phá giới hạn khoảng cách bao bọc của chính mình xa thêm, càng cố gắng vươn ra tuy năng lượng càng tiêu hao nhưng quả thật làm được.

Nước mắt bảo hộ thực ra cũng giống như vòng trận pháp, nó phát ra cả một hình cầu bao trùm Vân Phàm, với khả năng mượn nhờ năng lượng hắn có thể phóng đại nó. Nhưng vì bình thường thiếu đi Tâm Khung viện trưởng cũng như hắn đều không hề chú ý đến đều này, còn nếu đem ra cho mọi người mượn thân phận nhân tộc địa cầu sẽ bị phát hiện, rất may cuối cùng đã thành công.

Đây là… cảm nhận như có cái gì đó bao quanh Ứng Long hỏi: “Chuyện gì thế?”

Vân Phàm lấy lý do năng lực đặc biệt của Kiếm ý rồi đơn giản mô tả sức mạnh ẩn tàng khí tức này.

-“Quá tốt rồi có nó chúng ta có thể đơn giàn đột nhập căn cứ địch.”

Phải biết trước kia tại Thất linh giới chỉ có một mình Vân Phàm mới bị phát hiện, còn lần này nhất định sẽ có sự bổ trợ đặc biệt từ Hải cảnh cường giả quan sát bốn phía hộ.

Trở lại tìm Trương Kiệt trợ giảng nhanh chóng thương lượng, và kiểm chứng năng lực của Vân Phàm có thế chứa tôi đa năm người.

Xoẹt… chảy ra địa đồ rồi hướng lên đó giải thích, Trương Kiệt nói:

-“Lần hành đồng này chúng ta bắt đầu khi thú triều ngày mai ồ ạt một lần nữa, trong đó sẽ cắt cử tối đa 3 Hải cảnh cao thủ theo em, là tôi, Diệp Thu và một Chiến tướng rành đường, vì thế chúng ta cần một Vân cảnh cao thủ nữa.”

Lập tức Ngọc Trâm xong lên cướp lời:

-“Để ta, trong đây dưới Hải cảnh người mạnh nhất rồi.”

Chung Nhạc cùng Tiêu Trác lập tức cùng lên tiếng: “Không được quá nguy hiểm”.-“Không được, để ta đi.”

Tiêu Trác liền bước lên nói:

-“Lần này hành động, Tiểu Phàm cần rất nhiều năng lượng tiêu tốn mà phải dùng Siêu cấp dịch dinh dưỡng liên tục bổ sung, trong đây ngoài ta và Chung Nhạc không ai rành hơn vì thế ta mới chính là ưu tiên hàng đầu.”

Chung Nhạc có thân phận đặc thù tất nhiên không thể tham gia được, nên rất nhanh Ngọc Trâm đành hặm hực từ bỏ.

Trương Kiệt: “Như vậy ba đứa theo ta đi thảo luận kế hoạch.”

Bước ra khỏi phòng không quên nhìn lại là những ngón tay cái chúc may mắn của mọi người: “Cố lên Tiểu Phàm.”

P/s: Còn hai ngày nữa mình đổi tên chuyện nhưng vẫn chưa quyết định được... bó tay rồi.

...............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.