Cường giả cấp độ Võ Sư lại bị một trảo của Dương Thạc bóp nát!
Bốn gã Thiết Giáp Vệ khác đều không thể tin được, mở to hai mắt ra nhìn.
Bản thân năm người này đều đã tiến vào cấp độ Võ Sư, tuy lúc
trước bị trọng thương đã là nỏ mạnh hết đà nhưng lực lượng
khí huyết bản thân vẫn mênh mông cường đại như cũ. Lực lượng
khí huyết của Dương Thạc chỉ là Luyện Khí hậu kỳ, có lẽ có
thể lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn để đánh bại một
trong mấy Thiết Giáp Vệ này, nhưng muốn một trảo dễ dàng bóp
nát một Thiết Giáp Vệ, đây gần như là chuyện không thể nào!
Nhưng sự thật lại bày ở trước mắt bọn hắn!
Trước mặt Dương Thạc, Thiết Giáp Vệ kia hầu như không có chút sức chống cự!
Thậm chí dưới Huyền Ưng Đoạn Trảo của Dương Thạc, một thân Thiết
Giáp của Thiết Giáp Vệ kia cũng lập tức bị vò nát, không có
chút tác dụng phòng ngự nào…
- Tiểu tử này thật tà môn!
- Móng vuốt kia tuyệt đối là thần binh lợi khí!
- Không cần liều mạng, mau lùi lại!
Ánh mắt Thiết Giáp Vệ nhìn về phía Dương Thạc kiêng kị đến tận
cùng, không dám giao thủ với Dương Thạc, lập tức muốn bỏ chạy.
- Đã đến Nam Lâm Trai mà còn muốn đi sao?
Chính là sau một khắc, giọng nói của một nữ tử chợt vang lên.
Vút!! Vút!! Vút!!
Mười mấy đạo nhân ảnh liên tục tiến vào tiểu viện Nam Lâm Trai.
Toàn bộ mười mấy người này đều mặc trang phục Hỏa La Quốc,
lộ ra vẻ cao lớn khôi ngô, tóc vàng mắt xanh, chính là võ sĩ
Hỏa La Quốc. Trong tay mỗi một võ sĩ Hỏa La Quốc đều cầm một
thanh Viên Nguyệt Loan Đao. Lúc tiến vào trong hậu viện Nam Lâm
Trai, đồng thời bọn hắn lớn tiếng quát rồi lao về phía bốn
gã Thiết Giáp Vệ đang muốn chạy trốn.
Ông…! Ông…!
Viên Nguyệt Loan Đao phát ra từng tiếng vù vù, đánh về phía bốn gã Thiết Giáp Vệ. Mấy võ sĩ Hỏa La Quốc này ít nhất đều có tu vi Luyện Khí, cầm lưỡi dao sắc bén trong tay, tốp năm tốp ba
công kích đến, uy thế cường đại, cho dù bốn gã Thiết Giáp Vệ
này không bị thương, muốn ngăn cản thì chỉ sợ cũng không dễ
dàng.
- Không tốt!
Nhìn thấy hơn mười tên võ sĩ Hỏa La tiến đến, bốn gã Thiết Giáp Vệ liền biến sắc.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Lưỡi dao sắc bén cứa vào thịt kêu thành tiếng. Hai gã Thiết Giáp
Vệ bị trúng vài đao, toàn bộ bị cắt vào chỗ hiểm, chết tại
chỗ. Ngoài ra còn có một tên Thiết Giáp Vệ bị chém đứt một
chân nên không thể di chuyển. Hắn chợt quát một tiếng, Cúc Văn
Cương Đao trong tay vừa mới đánh bay một tên võ sĩ Hỏa La Quốc
thì đã sớm bị mấy tên võ sĩ Hỏa La khác dùng loan đao đâm
xuyên qua người, sinh cơ đoạn tuyệt.
Tên Thiết Giáp Vệ
cuối cùng phản ứng nhanh, nhanh chóng lùi về phía sau, trên
người chẳng qua chỉ bị dính hai đao chứ không bị thương đến chỗ hiểm.
- Võ sĩ Hỏa La Quốc? Nam Lâm Tự được lắm, quả
nhiên cấu kết với Hỏa La Quốc, ý đồ phá hủy Đại Chu, bất
trung bất nghĩa…
Tên Thiết Giáp Vệ này quát mắng, lùi đến trước mặt Dương Thạc.
- Hả? Các ngươi phản bội Đại Chu, đầu phục dưới trướng phụ thân ta đã là bất trung bất nghĩa đến cực hạn rồi, còn muốn vu
oan hãm hại Nam Lâm Tự sao?
- Nếu các ngươi ngoan ngoãn
làm việc cho phụ thân mà không trêu chọc chúng ta, có lẽ chúng
ta đã có thể lưu lại cho các ngươi một con đường sống. Hiện
tại hãy chết đi!
Dương Thạc quát khẽ một tiếng, Huyền Ưng Đoạn Trảo đã đánh đến đỉnh đầu Thiết Giáp Vệ này.
- Ngươi là… ngươi là Dương Thạc?
Nghe thấy Dương Thạc nói đến Dương Thiên, Thiết Giáp Vệ này liền biến sắc.
Uỳnh!
Không đợi tên Thiết Giáp Vệ này nói gì nữa, Huyền Ưng Đoạn Trảo
này đã sớm bắt được tên Thiết Giáp Vệ này, tay phải ầm ầm
bộc phát lực đạo. Ầm ầm một tiếng, tên Thiết Giáp Vệ này dĩ nhiên đã biến thành đống thịt nát.
Tất cả năm tên Thiết Giáp Vệ cấp độ Võ Sư đều đã chết!
- Dương Thạc, ngươi không sao chứ?
Thân ảnh một nữ tử chợt xuất hiện trong hậu viện Nam Lâm Trai, đúng là công chúa Hỏa La Quốc Đại Lâm Nhi.
- Ta không sao. Nhưng sư phụ đã trúng Đại Thiên Âm Chưởng của cao
thủ Thiên Âm Môn cấp độ Võ Tôn rồi, không biết tình huống thế
nào…
Nói xong, Dương Thạc lập tức nhìn lại phía đại sư
Dũng Tín. Mà nhìn thấy đại sư Dũng Tín, đồng thời thân thể
Dương Thạc chấn động, hai hàng lông mày lập tức nhăn lại, “ồ”
một tiếng.
Giờ phút này, đại sư Dũng Tín vẫn ngồi khoanh chân trên mặt đất như trước.
Chỉ có điều thân thể đại sư Dũng Tín vốn mập mạp to lớn thì giờ phút này, cơ bắp dưới làn da nhanh chóng khô quắt lại, chỉ
trong nháy mắt đã gầy đi năm ba mươi cân. Làn da vốn trắng nõn
căng mịn cũng trở nên u ám, nếp nhăn hiện ra, thậm chí còn
xuất hiện mấy điểm lấm tấm màu nâu đen như lão giả tám chín
mươi tuổi!
- Sư phụ!
Dương Thạc có thể cảm giác được lực lượng khí huyết trong thân thể đại sư Dũng Tín đang nhanh chóng biến mất.
Thân hình nhoáng lên, Dương Thạc đã đến mật thất lúc trước của
hắn, lấy ra một khối Huyết Tinh Thạch Nhũ từ trong đống quần
áo, lập tức đi đến trước mặt đại sư Dũng Tín, cắt một miếng
rồi bỏ Huyết Tinh Thạch Nhũ vào trong miệng đại sư Dũng Tín.
Huyết Tinh Thạch Nhũ dung nhập vào thân thể, mặc dù tốc độ mất khí huyết của đại sư Dũng Tín không dừng lại nhưng có Huyết Tinh
Thạch Nhũ bổ sung, tốc độ thân thể khô quắt cũng chậm lại.
- Vô dụng thôi!
Đại sư Dũng Tín lắc đầu, chậm rãi nói ra.
Giờ phút này, đại sư Dũng Tín không có nửa phần khí tức con buôn
mà giống như một lão tăng trong ngôi chùa cổ, trên người chỉ
còn lại Phật tính thuần túy nhất.
- A di đà phật, vi sư
dùng cảnh giới Võ Sư đỉnh phong cưỡng ép vận chuyển Đại Nhật
Như Lai Kim Thân vốn đã là hành sự nghịch thiên. Đại Nhật Như Lai
Kim Thân bị hủy diệt thì càng đoạn tuyệt sinh cơ, không thể
sống tiếp…
Đại sư Dũng Tín tuyên một tiếng Phật hiệu, từ từ nói ra.
- Đáng tiếc, Nam Lâm Tự ta nội tình trăm năm rốt cục bị hủy hoại trong chốc lát.
Đại sư Dũng Tín khẽ thở dài một tiếng, lấy ra một tấm lệnh bài
nhỏ màu vàng nhạt từ trong tay áo, đặt vào tay Dương Thạc.
- Đây là lệnh bài chưởng môn ngoại môn Nam Lâm Tự, cầm lệnh bài
này trong tay thì có thể truyền lại tin tức dù có cách xa Nam
Lâm Tự vạn dặm. Lúc trước vi sư nhìn thấy lệnh bài truyền tấn này phát ra hào quang màu da cam, biết rõ Nam Lâm Tự đã gặp
nguy cơ… Tấm lệnh bài này do Dương Thạc ngươi tạm thời bảo
quản, nếu có cơ hội thì hãy bảo trụ truyền thừa Nam Lâm Tự
nhất mạch…
- Lúc trước lệnh bài chưởng môn này phát ra
ánh sáng màu da cam chứ không phải màu đỏ, chắc hẳn Nam Lâm Tự còn chưa tới thời khác sinh tử tồn vong. Dương Tử Mặc triệu
tập mười vạn đại quân đến Nam Tỉnh công phá Nam Lâm Tự cũng
phải tốn ít nhất hai tháng… Dương Thạc ngươi không cần quan tâm
nhiều về chuyện này. Hiện tại vi sư sẽ truyền cho ngươi hai bộ
công pháp Thông Khiếu và Đại Nhật Như Lai Kim Thân. Ngươi tu thành
hai bộ công pháp này, coi như là truyền thừa Nam Lâm Tự vẫn chưa đoạn tuyệt.
Đại sư Dũng Tín nói.
Công pháp Thông Khiếu và công pháp Đại Nhật Như Lai Kim Thân sao?
Sắc mặt Dương Thạc lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng.
Sắc mặt Đại Lâm Nhi cũng ngưng trọng. Từ lời nói của đại sư Dũng
Tín, nàng cũng có thể biết được đại sư Dũng Tín đã đoạn
tuyệt sinh cơ, đang trong lúc hấp hối rồi.
- Đồ nhi, nghe cho kỹ…
Trong tích tắc, ngữ khí của đại sư Dũng Tín trở nên vô cùng trầm
thấp, dùng ngữ điệu ổn định chậm rãi đọc pháp quyết Đại Nhật
Như Lai Kim Thân và pháp quyết Thông Khiếu.
- Công pháp Đại Nhật Như Lai Kim Thân, độ phù hợp mười hai phần.
- Thông Khiếu, độ phù hợp… mười bốn phần.
Lúc đại sư Dũng Tín đọc hai bộ công pháp, trong đầu Dương Thạc lại xuất hiện hai đoạn tin tức như vậy.
Độ phù hợp của hai bộ công pháp này với Dương Thạc vậy mà phân
biệt đạt tới mười hai phần và mười bốn phần. Nhất là bộ
Thông Khiếu kia, Dương Thạc vốn cho rằng độ phù hợp không khác
Phạt Tủy lắm, cũng là công pháp có độ phù hợp ba phần. Vậy
mà nó lại vượt qua tất cả công pháp Dương Thạc tu luyện hiện
tại, kể cả công pháp dung hợp Thuần Dương Huyền Ưng Công, đạt
tới độ phù hợp đáng sợ mười bốn phần!
- A di đà phật…
Mà đúng lúc Dương Thạc thầm kinh ngạc, đồng thời đại sư Dũng Tín cũng đọc hết âm tiết cuối cùng. Một tiếng Phật hiệu tang
thương truyền ra từ trong miệng đại sư Dũng Tín. Sau một khắc,
trong thân thể đại sư Dũng Tín không còn nửa phần khí huyết,
dĩ nhiên đã viên tịch.