Lúc này, Dương Thạc ngoài kinh ngạc thì chỉ có hâm mộ, ghen ghét với Dương Địch mà thôi.
Mới trong mười ngày ngắn ngủi, Dương Địch không chỉ hoàn toàn lĩnh ngộ Nho
môn Sơn Hà đồ, mà thậm chí nàng còn đem nó dung nhập vào trong sóng âm
công kích của Thiên Âm môn nữa. Dù Dương Thạc có cưỡi ngựa, thậm chí là
cưỡi Thiên Binh Chiến Xa hay dùng Thập Phương Ca Sa thì cũng không đuổi
kịp thiên phú của Dương Địch được,
Cũng may, Dương Địch là người của Dương Thạc, chứ nếu Dương Thạc có đối thủ như vậy thì đêm không thể ngủ ngon được.
Dương Địch thấy Nho môn Sơn Hà đồ của mình chỉ có thể khiến Dương Thạc lui
lại mấy bước mà không thể tổn thương tới Dương Thạc chút nào, thì thở
dài một tiếng. Ngoài ra, nàng cũng có chút không vừa ý với bộ công pháp
này.
- Thiếu gia, uy lực Nho môn Sơn Hà đồ của ta còn kém một chút, so với Đại Phạm Âm Chưởng và Đại Thiên Âm chưởng thì còn thua xa.
Dương Địch bĩu môi nói.
Dương Thạc cười nhạt một tiếng.
- Như thế cũng được rồi. Tấn công mạnh nhất của Đại Tông Sư bình thường cũng chỉ như vậy mà thôi.
Dương Thạc nói.
Đúng như lời Dương Thạc, chiêu tấn công mạnh nhất của Đại Tông Sư bình
thường chưa chắc có thể đánh lui Dương Thạc vậy mà bây giờ Dương Địch
mới chỉ là Đại Tông Sư sơ kỳ, chưa phải Đại Tông Sư trung kỳ, sử dụng
Nho môn Sơn Hà đồ đã đánh lui được Dương Thạc thì cũng có thể tự hào
rồi.
Nó kém Đại Phạm Âm Chưởng và Đại Thiên Âm chưởng cũng là chuyện bình thường.
Dù sao, độ phù hợp của Nho môn Sơn Hà đồ với Dương Địch cũng chỉ có 60%,
mà độ phù hợp của Đại Thiên Âm chưởng thì hơn 100%. Hai bộ công pháp này đều thuộc loại thần công bí điển, nhưng độ phù hợp chênh nhau 40% thì
tất nhiên uy lưc cũng phải chênh lệch rất nhiều rồi. Cho dù là Đại Phạm
Âm chưởng có độ phù hợp với Dương Địch không quá cao, nhưng ít ra Dương
Địch đã luyện bộ công pháp đó rất thuần thục rồi, không phải Nho môn Sơn Hà đồ hiện tại có thể bằng được.
Đối với Đại Tông Sư bình thường thì có thể đạt được uy lực như vậy đã là đủ rồi.
Tất nhiên, Dương Địch không phải Đại Tông Sư bình thường, nên yêu cầu của nàng với võ công của mình rất cao.
- Thiếu gia, thực ra mấy ngày này ta đã thử cải tiến bộ Nho môn Sơn Hà đồ này rồi.
Dương Địch nói.
- Nho môn Sơn Hà đồ chính là võ công mạnh nhất Nho gia, nhưng trong mắt
ta thì vẫn kém một chút. Trong Đạo gia có Đại Thiên Âm chưởng, nhà Phật
cũng có Đại Phạm Âm chưởng, còn Đại Thú Âm chưởng là do mãnh thú thượng
cổ sáng tạo ra. Mấy bộ công pháp đó đều mạnh hơn Nho môn Sơn Hà đồ một
chút.
Dương Địch nói.
Đạo gia, Phật gia đều đã có lịch sử vạn năm trở lên.
Mà Đại Thú âm chưởng lại là võ công của mãnh thú.
Tuy đạo của mãnh thú không truyền bá rộng, hiện nay chỉ có cao thủ tộc Nam
Man còn hiểu, nhưng đây cũng là một phái đạo có lịch sử lâu đời.
Thời kỳ viễn cổ, khi chưa có con người thì cũng đã có thú.
Thậm chí, con người cũng là do tiến hoá từ thú mà thành.
Võ đạo của thú đâu chỉ lưu truyền mười vạn, trăm vạn năm, thậm chí có thể
là mấy trăm triệu năm đấy. Thậm chí, lịch sử của nó còn gấp mấy chục,
mấy trăm lần so với lịch sử của Phật gia và Đạo gia.
Tất nhiên, trước kia, võ đạo của thú vẫn chỉ lưu truyền trong tộc thú.
Đa số cao thủ Thú Tộc không thích nghiên cứu, mà cơ bản chỉ tu luyện võ
công thuộc bản năng mà thôi. Ví dụ như Tử Thử Yêu Thánh, chưa từng nghĩ
tới việc dùng lỗ chân lông để hấp thu khoáng thạch… Với tình trạng này
thì dù Thú đạo đã lưu truyền trăm triệu năm nhưng bây giờ cũng không
mạnh mẽ hơn Phật gia và Đạo gia tí nào.
Tất nhiên, đã có bí thuật thú âm thì cũng cho thấy thú đạo không phải quá yếu.
- Thiếu gia, theo ta thấy, lịch sử Nho gia cũng không thua kém Đạo gia và Phật gia, đã từng có vô số thành hiền Đại Nho xuất hiện đấy. Bây giờ,
ta chuẩn bị dựa theo Đại Thiên Âm chưởng, Đại Phạm Âm chưởng, cùng một
số bí pháp ghi trên Thú Âm Linh Đang để sáng tạo ra một bộ Đại Nho Âm
chưởng.
- Đợi khi bộ võ công này được sáng chế ra, hừ hừ, chắc chắn sẽ làm cho thiếu gia kinh ngạc.
Dương Địch giơ giơ nắm đấm nhỏ, giương mi, cố ý làm bộ dạng khiêu khích nói với Dương Thạc.
Không cần đợi đến lúc Dương Địch sáng tạo ra Đại Nho Âm Chưởng, Dương Thạc đã chấn kinh nhảy dựng lên rồi.
Muốn tự nghĩ ra Đại Nho Âm Chưởng?
Nghe được những lời này của Dương Địch, Dương Thạc nhịn không được, trực
tiếp hít vào một hơi khí lạnh. Nếu nói lúc trước, vì ngộ tính thiên phú
của Dương Địch mà Dương Thạc ít nhiều có chút tự ti mặc cảm. Như vậy
hiện tại, Dương Thạc lại phát hiện giữa hắn và Dương Địch, ngoài thiên
phú ra thì căn bản cũng không có bất cứ thứ gì có thể so sánh rồi.
Trong cùng một thời gian.
Dương Thạc lĩnh ngộ công pháp hàng đầu Nho Môn Sơn Hà Đồ này đều vô cùng có hạn.
Mà Dương Địch không chỉ lĩnh ngộ, đã luyện thành công pháp này, thậm chí
còn sáp nhập công pháp này vào trong công kích sóng âm Thiên Âm Môn.
Đến cuối cùng, thậm chí còn nói muốn tự nghĩ ra công pháp Đại Nho Âm Chưởng hạng nhất này.
Mới chỉ là cấp độ Đại Tông Sư mà lại dám nói bản thân muốn sáng tạo công
pháp cấp độ thần công bí điển, chỉ sợ người dám nói như vậy cũng chỉ có
Dương Địch thôi. Cho dù mạnh mẽ như cường giả đệ nhất võ đạo đương thời
Dương Thiên, công pháp mà hắn tự chế ra cũng phải đợi đến lúc tu luyện
tới Võ Thánh trung giai, thực lực Võ Thánh Ngũ Trọng Lôi Âm thì mới bắt
đầu tự nghĩ ra Bát Hoang Quyết.
- Tiểu Địch, ta phát hiện nói chuyện với ngươi chính là đả kích lòng tự tin của ta!
Giờ phút này, Dương Thạc chỉ có thể cười khổ.
Dương Địch lè lưỡi.
- Thiếu gia, ta cũng chỉ nói như vậy thôi mà…!
Dương Địch vô cùng thông minh. Nàng tự nhiên biết rõ lời nói lúc trước hoàn toàn có chút đả kích người khác, vội vàng nói.
- Thật ra muốn sáng tạo một bộ công pháp như vậy cần bỏ công sức rất lớn. Cho dù ta có thiên phú tốt, nhưng ta căn bản hầu như chưa xem qua điển
tịch Nho Đạo gì cả, hầu như không chút hiểu rõ với võ đạo Nho gia. Ở
tình huống này, ta muốn tự nghĩ ra Đại Nho Âm Chưởng hiển nhiên không
phải chuyện có thể làm ngay trong ngày một ngày hai!
- Thậm chí một hai năm, thậm chí là bảy tám năm vài chục năm, ta đều chưa hẳn có thể sáng chế ra công pháp này…
Dương Địch nói ra.
Mặc dù Dương Địch nói những lời này là an ủi Dương Thạc, nhưng cũng có đạo lý nhất định.
Muốn tự nghĩ ra Đại Nho Âm Chưởng thì nhất định phải có lý giải và cảm ngộ
cực cao với lý luận, võ học Nho gia. Nếu không, tự nghĩ ra Đại Nho Âm
Chưởng rõ ràng chính là nói suông. Cho dù Dương Địch có thiên phú cao
hơn nữa, ngộ tính mạnh mẽ hơn nữa, nhưng nếu lĩnh ngộ võ học Nho gia
không đủ, muốn sáng tạo công pháp thì cũng tuyệt đối không thể xưng là
Đại Nho Âm Chưởng.
- Như vậy sao… Xem ra về sau phải nghĩ cách thu thập một số công pháp Nho gia, thậm chí là sáng tác kinh điển của Nho gia rồi…
Dương Thạc thuận miệng nói ra.
Dương Địch muốn tự nghĩ ra Đại Nho Âm Chưởng, Dương Thạc tuyệt đối ủng hộ.
Tương lai nếu có cơ hội đến một nơi chất đầy bảo vật như mật thất hoàng
thất Đại Chu, việc đầu tiên Dương Thạc muốn làm chính là tìm kiếm điển
tịch Nho gia…
- Tốt rồi. Tiếp tục diễn luyện vũ kỹ này đi. Tranh thủ trong thời gian mấy chục ngày này, có lẽ cũng có cảm ngộ!
Dương Thạc nói.
Nghỉ ngơi một thời gian ngắn, Dương Thạc cảm giác thần hoang nguyên lực bản thân cũng khôi phục không ít.
Không chút chần chờ, Dương Thạc lập tức quyết định tiếp tục diễn luyện Long
Xà Âm Sát Đao Pháp, thử dung nhập Nho Môn Sơn Hà Đồ vào trong Long Xà Âm Sát Đao Pháp.
Một ngày.
Hai ngày… ba ngày… bốn ngày…
Trong nháy mắt lại trôi qua hơn mười ngày.
Trong thời gian mười mấy ngày này, Dương Thạc cảm giác bản thân lý giải Nho Môn Sơn Hà Đồ lại sâu hơn một tầng nữa.
Chỉ tiếc là hình như còn kém một chút hỏa hầu!
Dường như trước mặt hắn có cánh cửa sổ, cũng không đóng chặt, chính là hỗn
độn, khi đóng khi mở. Lúc hắn lập tức sáng tỏ thông suốt, muốn dung nhập Nho Môn Sơn Hà Đồ vào trong Long Xà Âm Sát Đao Pháp thì cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
Dương Thạc và Dương Địch tiềm tu trong không gian Thập Phương Ca Sa đến ngày thứ ba mươi bảy.
Sáng sớm.
Dương Địch đang nhắm mắt khoanh chân ngồi ở sơn cốc cây cỏ trong không gian
Thập Phương Ca Sa, hình như đang tu luyện công pháp trong truyền thừa
Đạo Hoàng.
Mà Dương Thạc vẫn đang tiếp tục diễn luyện Long Xà Âm Sát Đao Pháp.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Cầm Thần Long Liệt Khôn Đao trong tay, Dương Thạc mãnh liệt chém ra một đao.
Sau một khắc, trong không gian Thập Phương Ca Sa này chợt vang lên hai tiếng bạo vang liên tục.
Giống như sấm rền vậy.
Dương Thạc có thể cảm giác được rõ ràng thiên địa nguyên khí trong không gian Thập Phương Ca Sa này dường như đã bắt đầu chuyển động. Thậm chí ngay
cả thiên địa nguyên khí bên ngoài không gian Thập Phương Ca Sa cũng bị
chấn động, bắt đầu có chút ông ông loạn hưởng.
- Đây là chuyện gì?
Lông mày Dương Thạc hơi nhíu lại.
Chẳng lẽ Long Xà Âm Sát Đao Pháp của ta có thể điều động thiên địa nguyên khí?
Dương Thạc ngồi thẳng dậy, nhìn thoáng qua xung quanh.
Vừa rồi Dương Thạc diễn luyện Long Xà Âm Sát Đao Pháp, căn bản cũng không
xuất hiện cảm giác sáng tỏ thông suốt. Đối với việc dung nhập công pháp
Nho Môn Sơn Hà Đồ vào trong Long Xà Âm Sát Đao Pháp, hắn vẫn cảm giác
đần độn như cũ. Trong tình huống này, sao hắn lại có khả năng dẫn động
thiên địa nguyên khí được?
Mà chính là sau một khắc, hai tiếng nổ vang lại vang lên trong không gian Thập Phương Ca Sa.
- Ồ? Âm thanh này hình như truyền ra từ trên thi thể Huyền Ưng thượng cổ, Hắc Hùng thượng cổ!
Lúc này đây, Dương Thạc liền bắt được phương hướng truyền đến hai tiếng nổ vang này.
Ngay tại trong sơn cốc này.
Truyền ra từ trong thi thể Huyền Ưng thượng cổ, Hắc Hùng thượng cổ! Hai thi
thể thượng cổ này vốn uy thế ngập trời. Lúc trước ở trong Yến Sơn trấn
áp Thần Long thượng cổ, ngay cả cường giả Võ Thánh bình thường cũng
không dám tới gần hai thi thể này. Nghĩ tới hai thi thể có thể dẫn động
thiên địa nguyên khí chấn động, ngược lại cũng là chuyện rất bình
thường. Nhưng giờ phút này, Dương Thạc cảm giác nhạy cảm, dường như chân tướng sự việc cũng không phải như thế…
Chíu!!
Sau một khắc, thân thể Thần Long khổng lồ chíu một cái, bay đến trước mặt Dương Thạc.
- Tiểu gia, hình như là Huyết Phi và Hắc Hùng đột phá!
Thần Long đến trước mặt Dương Thạc, nghiêm mặt nói ra.
- Nhìn khí thế này, ít nhất cũng phải đột phá đến cấp độ Đại Tông Sư.
Nhưng ta cảm giác bọn chúng đột phá hình như không phải đơn giản như
vậy. Nói là đột phá đến cấp độ Đại Tông Sư nhưng lại dẫn động thiên địa
nguyên khí, bộc phát uy thế rất mạnh. Nếu nói là đột phá với cấp độ Võ
Thánh thì hình như cũng không mạnh tới tình trạng như vậy. Tóm lại có
chút cổ quái!
Trên mặt Thần Long cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Là Huyết Phi và Hắc Hùng đột phá!
Nghe được những lời này của Thần Long, Dương Thạc thở ra một hơi dài.
Mặc kệ Huyết Phi và Hắc Hùng đột phá cổ quái cỡ nào, nhưng ít ra có một điểm, đối với Dương Thạc, chúng đột phá là chuyện tốt.
- Có muốn đi qua không? Xem tình huống hai người bọn chúng rốt cục như thế nào?
Dương Thạc thầm nghĩ.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Mà đúng lúc Dương Thạc đang chần chờ, hai tiếng bạo vang lại truyền ra từ trong khoang ngực hai thi thể thượng cổ kia.
Chỉ có điều âm thanh bạo vang này cũng không tính là quá mãnh liệt.
Giống như lúc Dương Thạc đột phá, huyệt khiếu chấn động phát ra tiếng vang vậy.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Sau một khắc, âm thanh giống như vậy lại xen lẫn nhau truyền ra từ trong
khoang ngực thi thể Huyền Ưng thượng cổ, Hắc Hùng thượng cổ. Dương Thạc
có thể cảm giác rõ ràng tiếng vang này đúng là do huyệt khiếu chấn động
phát ra.
Một trăm… hai trăm… ba trăm… năm trăm…
Năm trăm mười hai âm thanh!
Cho dù là trong thi thể Hắc Hùng thượng cổ hay trong thi thể Huyền Ưng
thượng cổ, tất cả đều truyền ra năm trăm mười hai âm thanh. Rất rõ ràng, đây là do Huyết Phi Hắc Hùng phân biệt có được năm trăm mười hai huyệt
khiếu. Mà năm trăm mười hai huyệt khiếu, không nhiều không ít, đúng là
số lượng huyệt khiếu mà cấp độ Đại Tông Sư sơ giai có được.
- Không
đúng. Huyết Phi và Hắc Hùng đều là mãnh thú, huyệt khiếu trên người
chúng và nhân loại phải là một trời một vực chứ? Nếu nhân loại đột phá
tới cấp độ Đại Tông Sư thì có thể đả thông năm trăm mười hai huyệt
khiếu. Nhưng chúng đều là dị thú, chẳng lẽ cũng đồng thời đả thông năm
trăm mười hai huyệt khiếu?
Dương Thạc nhíu mày, trong lòng thấy hơi kỳ quái.
- Ồ?
Mà đúng lúc này, bên cạnh Dương Thạc, Dương Địch đang nhắm mắt ngồi xếp băng cũng giương mắt, đứng dậy.
Sắc mặt nàng có vẻ hơi cổ quái.
- Thiếu gia… hình như… hình như là có khí tức của hai nữ hài tử trong thi thể Hắc Hùng thượng cổ và Huyền Ưng thượng cổ…
Chợt thấy Dương Địch mở miệng nói.
- Khí tức nữ hài tử?
Dương Thạc sững sờ.
Trong đầu hắn dường như đang nghĩ tới điều gì.
- Thiếu gia, khí tức của hai nữ hài tử này có chút cổ quái, khi thì là
khí tức nữ hài tử, khi thì lại là khí tức mãnh thú. Giống như… giống như thiếu gia ngươi vậy, có thể tiến hành biến thân Huyền Ưng, biến thân
Hắc Hùng, có thể tùy ý hoán đổi hình thái mãnh thú, hình thái nhân loại
vậy!
Dương Địch tiếp tục nói.
- Tiểu gia, ta cũng cảm thấy hẳn là khí tức này!
Thần Long bên cạnh cũng nói ra.
Uỳnh! Uỳnh!
Nhưng đúng lúc này, hai tiếng bạo vang lại truyền ra từ trong thi thể Huyền Ưng thượng cổ, Hắc Hùng thượng cổ.
Chíu!! Chíu!!
Ngay sau đó, hai đạo nhân ảnh liền bắn ra từ hai thi thể thượng cổ này.
So với Dương Thạc, hai đạo nhân ảnh này đều lộ ra vẻ nhỏ nhắn xinh xắn,
nhỏ bé và yếu ớt, cao chưa đầy bảy xích. Trong chốc lát, hai đạo nhân
ảnh liền hạ xuống trước mặt Dương Thạc.
Nhìn thấy hai người kia, Dương Thạc không khỏi ngẩn ngơ.
Hai nhân ảnh lại là hai thiếu nữ ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, trần như nhộng, làn da như tuyết, dung nhan xinh đẹp.
Dương Thạc rất quen thuộc dáng vẻ của hai thiếu nữ này. Các nàng không phải
ai khác, chính là thị nữ thiếp thân của Trình phu nhân trong phủ Trấn
Quốc Công trước kia. Về sau Trình phu nhân đẩy cho Dương Thạc, cuối cùng bị cao thủ cấp độ Võ Sư của Kim Phật Tự chém giết sạch thần hồn, chỉ
còn lại thân thể. Đúng là hai tiểu thị nữ của Dương Thạc, Hồng Phi, Lục
Thúy!