- Thiếu gia!
- Là thiếu gia!
Mãi cho đến khi con
nhím Tôi Thể đỉnh phong này bị một trảo bóp nát, trở thành
một đống thịt nát, Hồng Phi Lục Thúy mới phản ứng lại. Đồng
thời hai nàng cũng nhìn thấy người vừa từ trên trời giáng
xuống, nhanh chóng ra tay chém giết con nhím này đúng là Dương
Thạc.
Quác!
Kêu to một tiếng, Huyết Phi cũng hạ xuống mặt đất, đứng ở bên cạnh Dương Thạc.
Dương Thạc đã làm cái dây, buộc viên nội đan Huyền Ưng thượng cổ kia lên cổ Huyết Phi. Sau khi hấp thu nội đan Huyền Ưng thượng cổ,
Huyết Phi có thể điều khiển viên nội đan này tự nhiên. Muốn nó phát tán ra uy áp khí thế, nó có thể phát tán ra uy áp siêu
việt của cường giả Võ Thánh. Lúc không muốn để nó tản mát ra uy áp, nó chính là một quả cầu bình thường, không có bất kỳ
chỗ nào kỳ dị.
Vừa rồi Dương Thạc chém giết con nhím
kia chính là do Huyết Phi tản mát ra uy áp Huyền Ưng thượng cổ, khiến con nhím không thể hoạt động được.
Hiện tại đối mặt với Hồng Phi Lục Thúy, uy áp này đã bị thu lại.
- Bảo các ngươi ngoan ngoãn chờ ở biên giới Yến Sơn, sao các
ngươi lại chạy đến đây rồi? Nếu không phải lần này ta chạy đến kịp thời, chỉ sợ các ngươi đã ăn phải thiệt thòi lớn với con nhím này rồi!
- Đây mới chỉ là một con nhím, là mãnh
thú ăn cỏ. Nếu đổi lại là mãnh thú ăn thịt, các ngươi dứt
khoát trở thành đồ trong bụng nó rồi đấy!
Một trảo bóp nát con nhím, Dương Thạc giống như vừa làm một chuyện không có ý nghĩa. Thu hồi Huyền Ưng Trảo, Dương Thạc liền trách cứ
Hồng Phi, Lục Thúy.
- Thiếu gia…
Hồng Phi Lục Thúy cúi đầu xuống.
Môi mím lại, đôi mắt hai tiểu thị nữ này đều đỏ hồng, mắt thấy sắp rơi lệ.
Các nàng tiến vào sâu trong Yến Sơn, chẳng qua là lo lắng cho an
nguy của Dương Thạc nên mới tiến vào xem xét. Hiện tại bị Dương Thạc trách cứ, các nàng tự nhiên thấy hơi tủi thân.
Nhưng tuy tủi thân, các nàng vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp.
Các nàng vốn cho rằng Dương Thạc đã chết, trong lòng lạc lõng đến tận cùng. Ngay sau đó lại gặp phải con nhím này, bị con nhóm
lao tới, đã sợ hãi đến cực hạn. Dưới tình huống này, Dương
Thạc từ trên trời giáng xuống, một chiêu chém giết con nhím.
Lúc này, Dương Thạc đã in dấu rất sâu trong lòng các nàng. Đối với Dương Thạc, các nàng cũng hoàn toàn trung thành.
-
Tốt rồi. Đã tìm được các ngươi, vậy sau này chúng ta tiềm tu
luôn trong động đá vôi này vậy. Ta đuổi mấy con rắn lục bình
thường đi đã.
Thấy dáng vẻ ủy khuất của Hồng Phi Lục Thúy, Dương Thạc cũng không nói thêm gì nữa.
- Hai khối Huyết Tinh Thạch Nhũ này, các ngươi cầm lấy mà dùng
đi, đủ cho các ngươi tu luyện tới cảnh giới Võ Sư rồi.
Đồng thời, Dương Thạc cũng lấy ra hai khối Huyết Tinh Thạch Nhũ loại to cho Hồng Phi Lục Thúy.
Huyết Tinh Thạch Nhũ tự nhiên là chí bảo võ đạo nhưng chỉ có hiệu
quả với cường giả dưới cấp độ Võ Sư. Dương Thạc vốn muốn phân mấy khối Huyết Tinh Thạch Nhũ này cho Lục ca Dương Thành một
chút nhưng Dương Thành đã đột phá tới cấp độ Võ Sư, cũng không cần nữa.Dương Thạc liền dứt khoát đưa Huyết Tinh Thạch Nhũ cho Hồng Phi Lục Thúy, toàn lực bồi dưỡng các nàng.
Nhìn thấy Dương Thạc cho các nàng Huyết Tinh Thạch Nhũ, Hồng Phi Lục Thúy đều kinh ngạc đến mức há to miệng.
Một khối Huyết Tinh Thạch Nhũ lớn như vậy, chỉ sợ trong hoàng cung Đại Chu cũng không có đâu?
Nếu mang chúng đến bán ở kinh sư, hai khối Huyết Tinh Thạch Nhũ
này tuyệt đối có thể bán được với giá trên trời!
Mà hai khối Huyết Tinh Thạch Nhũ có giá trên trời này lại bị
Dương Thạc dễ dàng đưa cho hai tiểu thị nữ của hắn. Giờ phút
này, Hồng Phi Lục Thúy đều cảm giác Dương Thạc không coi các
nàng là thị nữ ti tiện mà là thân nhân chính thức…
Một tháng sau đó, Dương Thạc, Hồng Phi, Lục Thúy và Huyết Phi đều tiềm tu trong động đá vôi.
Tu luyện một tháng, thực lực của Dương Thạc và Huyết Phi không tăng lên rõ rệt.
Nhưng hai thị nữ Hồng Phi Lục Thúy còn tu luyện anh dũnghơn, không
đồng thời đột phá vào Luyện Khí sơ giai, sau khi nuốt Thông Khí Đan này, hoàn toàn vững chắc cảnh giới.
Tư chất của các nàng đều không yếu hơn Dương Tử Hi!
Chỉ có điều bởi vì trong khi tu luyện công pháp lúc trước, các
nàng không có nhiều thiên tài địa bảo cung ứng, nên tốc độ tu
luyện có hạn.
Hiện tại đã chiếm được công pháp tu luyện đẳng cấp cao, cộng thêm Huyết Tinh Thạch Nhũ phụ trợ, có thể
nhanh chóng tiến vào Luyện Khí sơ giai như vậy cũng là chuyện
rất bình thường. Tu luyện thêm một năm nữa, tiến vào Luyện Khí trung giai cũng là chuyện có thể.
Trôi qua một tháng, Đại Chu cũng bắt đầu vào đông!
Chỗ phương bắc Yến Sơn, xa hơn về phía bắc chính là Bắc Vực Băng
Nguyên, chính là vùng đất man di thiếu văn minh. Chẳng qua là có Yến Sơn ngàn dặm ngăn cách, hàn khí ở Bắc Vực Băng Nguyên mới không ảnh hưởng đến kinh sư thôi. Dù vậy, sau khi bắt đầu mùa
đông, kinh sư cũng vô cùng rét lạnh. Sau một trận tuyết rơi dày
đặc, từ kinh sư đến Yến Sơn đều như được dát bạc phủ tơ.
Bởi vì động đá vôi thanh mãng xà Yến Sơn kia ở dưới lòng đất nên cũng không tính là quá lạnh.
Dương Thạc, Hồng Phi, Lục Thúy đều dùng da Man Ngưu làm áo da, vô
cùng lạnh lẽo. Về phần Huyết Phi, thời tiết lạnh lẽo, nó dứt khoát không ăn không uống, mỗi ngày đều chỉ ngồi xổm, nhắm
mắt nghỉ ngơi, hô hấp không ngừng hút vào linh khí trong nội đan Huyền Ưng thượng cổ, giống như đã rơi vào trạng thái ngủ đông.
Mùa đông ở Đại Chu giằng co ba tháng.
Đã qua cuối năm, chưa đầy nửa tháng nữa là đầu tiết xuân, cách
thời gian Vũ Cử, tuyển chọn võ đạo Đại Chu giai đoạn hai còn
hơn một tháng!
Hai mươi tám tháng giêng, tiết trời ấm lại hiếm thấy, cỏ cây đã sớm nảy mầm. Trong Yến Sơn dạt dào sinh cơ!
Giá! Giá! Giá!
Tiếng vó ngựa vang lên, một đoàn người hơn trăm người tiến vào trong Yến Sơn.
Trong nhóm người này có khoảng bốn năm người trẻ tuổi đang mặc áo
giáp hoa lệ. Những người khác đều mặc áo giáp bình thường,
hình như là thị vệ. Ngoài ra, những người đi đường này còn
dẫn theo hơn mười con chó lớn như con nghé con. Mấy con chó ngao
màu lửa đỏ đúng là Đạp Hỏa Ngao. Còn một số con chó khác,
hình thể hơi thon dài, tổng thể còn lớn hơn Đạp Hỏa Ngao một
chút, sau lưng mọc Hổ Văn, đúng là một loại chó cường đại
khác ở Đại Chu, Mục Hổ Khuyển!
Mấy người này hiển nhiên là muốn vào trong Yến Sơn, tiến hành săn bắn đầu xuân.
Trong bốn năm người trẻ tuổi kia có một nữ tử mười sáu mười bảy
tuổi, đôi mắt màu lam nhạt, hình như có huyết thống Hỏa La
Quốc, đúng là công chúa Hỏa La, Đại Lâm Nhi.
Bên cạnh Đại Lâm Nhi đúng là Tiểu hầu gia ở An Võ Hầu Phủ, Trình Tử Dương.
Ngoài ra còn có hai ba người khác, thân phận cũng vô cùng hiển quý.
Một nữ tử trong đó có thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, dung mạo
dịu dàng, dường như là nữ tử phía nam. Bên cạnh nàng là một
nam tử trẻ tuổi làn da ngăm đen, vóc người không cao, tinh khí
nội liễm. Vẻ mặt nam tử này bướng bỉnh, thậm chí cũng không
thèm để công chúa Hỏa La, Đại Lâm Nhi vào trong mắt.
- Lâm Nhi công chúa, Chí Thúy công chúa, phía trước chính là Yến Sơn rồi. Hiện tại là đầu xuân, một số chim thú cũng bắt đầu
hoạt động. Lúc này, một số loài vật ngủ đông cũng đã tỉnh
dậy, tuy không mập nhưng trong thịt có mùi thơm cây cỏ, vô cùng
mỹ vị. Đây đúng là thời tiết tốt để săn bắn!
Trình Tử Dương lập tức giơ roi lên, chỉ hướng Yến Sơn phía trước, nói với Đại Lâm Nhi và nữ tử kiều diễm kia.
Nữ tử kiều diễm kia chính là con gái quốc chủ Nam Sa Quốc Lữ Tân Thượng, tên là Lữ Chí Thúy, cũng giống như Đại Lâm Nhi, đều
là thân phận hiển quý.
Về phần nam tử cạnh nàng, cũng
không phải người Nam Sa Quốc, càng không phải người Đại Chu, hắn là đệ tử thánh địa võ đạo Ni La Quốc Kim Phật Tự, tên là
Già La Minh, cường giả võ đạo Luyện Khí cao giai!