Một kích đánh ra, khí thế cả người Dương Thạc đều tập trung vào thanh cúc văn cuương chủy này
- Giết!
Sát khí tựa như mũi kim đâm vào lưng Dương Liệt.
Trong phút chốc Dương Liệt cảm thấy uy thế một kích của Dương Thạc mạnh
gấp mấy lần lúc nãy hắn tung trảo cản gã bắt Huyền Ưng. Mới nãy Dương
Thạc công kích thì Dương Liệt còn có thể nhẹ nhàng ứng phó, nhưng lần
này gã cảm thấy nếu không tập trung ứng đối thì e rằng sẽ bị giết ngay
tại chỗ.
- Sát khí thật mạnh. Tiểu tử, ngươi dám động sát tâm với ta?
Giây phút này Dương Liệt không dám dùng cung tên bắn Huyền Ưng ở trên
bầu trời, hai tay động, mũi tên nhọn trên cung to đều thu về.
Chân đạp nhanh, Dương Liệt nghiêng người đối mặt Dương Thạc.
Vù vù vù vù!
Chính lúc này, Dương Thạc cầm cúc văn cương chủy mạnh mẽ đâm tới trước mặt Dương Liệt.
- A? Cúc văn cương chủy? Phế vật tôi thể đẳng cấp chỉ bằng vào một thanh chủy thủ cũng mơ tưởng thích sát ta?
Khi cúc văn cương chủy trong tay Dương Thạc đâm tới trước mặt Dương Liệt thì thấy gã duõi tay to ra lao hướng cúc văn cương chủy. Một tiếng giòn vang, Dương Liệt bằng vào tay trần bắt lấy lưỡi dao cúc văn cương chủy.
Vù vù vù vù!
Cúc văn cương chủy bị Dương Liệt bắt lấy, Dương Thạc cảm giác chủy thủ
như đâm vào khối đá to, lực phản chấn làm hai tay hắn hơi tê dại. Mặc kệ Dương Thạc có dùng sức cỡ nào, muốn khiến cúc văn cương chủy đâm sâu
hơn chút cũng không thể được.
Trong chớp mắt, Dương Thạc biến sắc mặt nói:
- Lực lượng thật mạnh, cường giả luyện khí đẳng cấp là có uy thế như vậy sao? Mặc dù ta là tôi thể cao giai nhưng lực lượng có thể so với cường
giả đỉnh tôi thể, cầm thần binh lợi khí cúc văn cương chủy thích sát
Dương Liệt vậy mà dễ dàng bị bắt lấy?
Mặc dù Dương Thạc chỉ là tôi thể cao giai nhưng hắn từng giết Lý Trung có đỉnh tôi thể đẳng cấp.
Mười sáu huyệt khiếu cùng rung, hổ báo lôi âm, khí kình xoắn ốc bùng
phát, chẳng sợ Lý Trung đề phòng từ trước, Dương Thạc có tự tin lực
lượng sẽ không thua gã.
Bây giờ đối mặt Dương Liệt chỉ cao hơn Lý Trung một bậc, Dương Thạc có
cảm giác gần như bất lực chỉ tính điều này đã thấy được luyện khí sơ
giai so với đỉnh tôi thể tồn tại khe rãnh cực lớn, là trời đất cách
biệt.
- Cúc văn cương chủy, thứ tử phế vật như ngươi vì sao có cúc văn cương chủy?
- Phải rồi, chó già Lý Trung kia có một thanh cúc văn cương chủy, ngươi đã giết Lý Trung cướp lấy chủy thủ này đúng không?
Dương Liệt chộp cúc văn cương chủy trong tay Dương Thạc, mắt sáng ngời.
- Phu nhân bảo ta tiến vào Yến sơn tìm chó già Lý Trung, không ngờ mới
vào núi đã cho ta gặp phế vật Dương gia nhà ngươi. Đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu lúc trước ta đã đoán
đúng, ngươi mượn lực lượng Huyền Ưng giết chết chó già Lý Trung.
- Tốt, tốt, tốt, bắt ngươi thì ta có thể trở về báo cáo kết quả công tác với phu nhân.
Dương Liệt cười tà, tay phải bắt chặt chủy thủ của Dương Thạc, tay trái
thì chộp vào đầu hắn, muốn khống chế hắn bắt về Trấn Quốc Công phủ.
- Dương Liệt, ngươi nghĩ rằng ta không tập kích được ngươi thì sẽ bó tay chờ chết sao?
Giây phút tay Dương Liệt chộp xuống đầu Dương Thạc thì một thanh âm lạnh băng phát ra từ miệng hắn.
Giờ phút này, Dương Thạc thả ra cúc văn cương chủy bị Dương Liệt nắm bắt.
Giây tiếp theo, Dương Thạc quát khẽ nhào vào ngực Dương Liệt, hai tay thành trảo mạnh đánh vào ngực gã.
Ưng Kích Thức!
Hai trảo đánh ra cực kỳ nhanh, cả quá trình chỉ trong giây lát. Dương
Liệt một tay cầm lưỡi dao cúc văn cương chủy phòng ngứa Dương Thạc dùng
sức thích sát, tay kia chụp vào đầu hắn, chỗ ngực bụng mở rộng. Dương
Thạc phát động công kích, Dương Liệt có muốn trốn cũng không được.
Dương Liệt biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi!
Dương Liệt bản năng lùi nhanh, muốn thoát khỏi một kích của Dương Thạc.
Nhưng đã chậm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, hai trảo của Dương Thạc đã chộp tới ngực Dương Liệt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
- Grao!
- Grao!
- Grao!
Ngay sau đó có tiếng hổ báo lôi âm, Dương Liệt cảm giác như không phải
Dương Thạc công kích gã mà là Huyền Ưng hồng hoang vươn hai vuốt nhọn
đánh túng gã. Đối mặt hồng hoang Huyền Ưng ác điểu, Dương Liệt kiềm
không được tinh thần rung động.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Khi tinh thần Dương Liệt rung động thì hai trảo của Dương Thạc phát động khí kình xoắn ốc, tiếng vải ngực áo bị xé rách. Dương Thạc nhân dịp
tinh thần Dương Liệt không ổn định, hai khí kình xoắn ốc cường đại chui
vào người gã, chạy nhảy trong kinh mạch, nghiền nát.
Dương Liệt cảm nhận khí kình xoắn ốc chui vào người, hoàn toàn biến sắc mặt, mặt đầy khó tin:
- Phóng khí kình ra ngoài? Sao có thể? Ngươi không đạt tới luyện khí
đẳng cấp, làm sao phóng khí kình ra được? Còn nữa, tiếng thú rống sấm
sét rốt cuộc là âm thanh gì? Ngươi nhưng lại ... Nắm giữ huyễn thuật?
Khí kình xoắn ốc chui vào người Dương Liệt chính là chân khí Lục Dương,
chân khí Huyền Ưng, ẩn chứa lực lượng chí cương chí dương. Chân khí tới
đâu là kinh mạch của Dương Liệt bị nghiền nát, đau rát vô cùng.
"Mau lên, mở hết lỗ chân lông toàn thân, bài trừ chân khí ra ngoài!"
Trong phút chốc đầu óc Dương Liệt nổi lên ý nghĩ này. Chỉ cần gã mở hết
toàn thân lỗ chân lông, câu thông thiên chi khí thì khí kình xoắn ốc xâm nhập vào người sẽ bị bài trừ ra. Nhưng Dương Liệt đã quên gã chỉ vừa
mới đi vào luyện khí sơ giai, chưa từng ăn vào thông khí đan, cảnh giới
không ổn, toàn thân lỗ chân lông căn bản không thể tự nhiên khép mở. Mới nãy bị Dương Thạc công kích, Dương Liệt cảm ứng đến nguy hiểm, toàn
thân lỗ chân lông tự động khép lại, tóc gáy dựng đứng. Bây giờ Dương
Liệt muốn mở ra lỗ chân lông bài trừ khí kình xoắn ốc là chuyện không
thể.
Dương Liệt há mồm phun búng máu:
- Phụt.
Mặt Dương Liệt tái nhợt.
- Tiểu súc sinh, ngươi ... Có thể làm ta bị thương? Không có khả năng, tuyệt không có khả năng..
- Cút đi!
Dương Liệt nỏi giận vung cánh tay, đánh bay Dương Thạc ra.
Dương Thạc bị cánh tay Dương Liệt đập trúng, văng ra mấy trượng, cổ họng dâng ngụm máu sắp phun ra.
- Gru gru gru gru gru!
Dương Liệt đánh văng Dương Thạc, không chờ gã có hành động thì nghe tiếng Huyền Ưng rít chói tai vang từ sau gáy Dương Liệt.
Huyền Ưng từ trên chín tầng trời đáp xuống, chớp mắt công kích tới sau lưng Dương Liệt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vuốt nhọn của Huyền Ưng rạch phá không khí phát ra tiếng bùm bùm.
Dương Liệt không quay đầu lại đã cảm thấy có cuồng phong thổi từ sau
gáy, tiếp theo có hai tiếng xoẹt xoẹt, vuốt nhọn của Huyền Ưng như búa
tạ đập vào lưng Dương Liệt, xuyên thấu qua trước ngực. Bị lực lượng mạnh mẽ của Huyền Ưng tấn công, Dương Liệt nhào tới trước xa bốn, năm
trượng, nếu không phải bị Huyền Ưng cắp lấy thì gã sớm té xuống đất.
Dương Liệt nhìn ngực mình bị móng vuốt Huyền Ưng đâm thủng, mắt gã tràn đầy khó tin:
- Không thể nào!
Dương Liệt định nói chuyện bỗng há mồm phun ra ngụm máu đỏ sậm.
Dương Liệt nhìn chằm chằm và Dương Thạc, cười tà, khàn giọng khó nhọc nói:
- Ngươi ... Ngươi có thể giết ta ... Trước tiên giết Lý Trung rồi lại
giết Dương Liệt ta. Phu nhân ... Phu nhân tuyệt sẽ không bỏ qua cho
ngươi ... Thiếu ... Thiếu gia cũng sẽ báo thù cho ta! Ngươi ... Giết ta
cũng sẽ không sống được! Sau một tháng ngươi không vào luyện khí đẳng
cập được sẽ phải cút ra kinh sư ... Thị nữ của ngươi ... Sẽ bị người
chơi ...
- Nói nhảm nhiều quá!
Dương Thạc nhướng mày, vọt tới trước mặt Dương Liệt, đánh một đấm vào họng gã.
Két một tiếng, xương cổ Dương Liệt vỡ vụn, rốt cuộc nói không nên lời.
Dương Liệt trợn to mắt, tia sáng cuối cùng biến mất, không còn sự sống.