Lại nói, vest đen nam tử sau khi nhìn thấy hắc y nhân quỳ xuống, lúc này hai mắt hắn liền trợn trừng lên.
Hắn đã từng một lần tận mắt trông thấy hắc y nhân ra tay giết người. Mặc dù không nhanh gọn như thanh niên áo đen kia, thế nhưng thủ pháp lại tàn bạo cùng độc ác hơn rất nhiều. Hiện tại ngoảnh đi ngoảnh lại một chút, người hắn kính như thần lại quỳ lạy trước một thanh niên trẻ tuổi. Điều này không khỏi khiến cho hắn thế giới quan bị đảo lộn.
“Đại…đại sư…ngươi làm gì…”
“Ngu xuẩn…mau quỳ xuống…” Hắc y nhân khẽ quát.
Vest đen nam tử nghe vậy, cũng không dám chậm trễ, vội vàng quỳ xuống. Ánh mắt nhìn Khương Thần lúc này mới hiện lên vẻ sợ hãi.
Chẳng lẽ thanh niên trẻ tuổi này thủ đoạn còn kinh khủng hơn đại sư?
Trong đầu hắn xoẹt qua ý nghĩ như vậy. Đồng thời, không khỏi len lén liếc mắt nhìn Khương Thần.
“Đại nhân…cầu ngươi tha mạng. Ta...ta có rất nhiều tiền, đại nhân...”
Hắc y nhân lúc này thân thể đang run rẩy. Hắn từ trên cơ thể Khương Thần có thể cảm nhận được một cỗ lạnh nhạt chi ý. Loại lạnh nhạt hờ hững này toát ra từ tận sâu trong xương tủy. Giống như mọi thứ trên thế giới này đều không thể lọt được vào mắt hắn vậy.
Nghĩ thế, hắc y nhân càng run sợ. Loại người này không phải bẩm sinh vô cảm, liền là loại giết người như ngóe, coi thường sinh mạng, coi thường chúng sinh.
Kẻ này rốt cuộc là loại tồn tại như thế nào?
Võ giả?
Không phải. Thủ đoạn lúc trước của hắn, dù cho Hóa cảnh Tông sư cũng không thể làm được. Tông sư có thể nháy mắt giết người, nhưng tối thiểu cũng phải động tay động chân, vận dụng nội lực. Thanh niên kia dường như chỉ một cái vạch tay hời hợt. Hắn cũng không cảm nhận được bất kì ba động nội lực. Ba tên thủ hạ liền rơi đầu. Càng nghĩ, hắc y nhân càng thêm sợ hãi.
Khương Thần nghe hắc y nhân nói vậy chỉ cười nhạt, nói: “Tinh Vẫn Thiết chuyện là thế nào?”
“Tinh Vẫn Thiết…ý ngài là thanh chủy thủ này…” Hắc y nhân giơ ra thanh chủy thủ, dường như đang xác nhận lại câu hỏi của Khương Thần.
Khương Thần khẽ gật đầu không nói, hai mắt híp lại. Không bỏ qua bất kì hành động nào của hắc y nhân. Hắn muốn xe xem trước mặt hắn, hắc y nhân này có hay không có lá gan nói dối.
Lúc trước, hắn tưởng rằng lần theo dấu vết của đám người kia, có thể tìm ra được một lượng lớn Tinh Vẫn Thiết. Hiện tại xem ra là nghĩ nhiều. Có lẽ hắc y nhân phát hiện ra thanh chủy thủ này được làm từ Tinh Vẫn Thiết, cho nên mới sai người đi trộm về.
Dù vậy, hắn vẫn muốn biết, từ đâu hắc y nhân này lại biết, loại kim loại này gọi là Tinh Vẫn Thiết. Đồng thời nguồn gốc của thanh chủy thủ này.
“Bẩm đại nhân…lúc trước ta vô tình đoạt được một bản cổ tịch…trong đó có nói đến Tinh Vẫn Thiết loại tài liệu này nếu như chế tạo thành vũ khí, khi cắt vào da thịt ban đầu sẽ không xuất hiện tụ huyết, nạn nhân cũng không thể cảm nhận được nỗi đau da thịt. Trên đó còn ghi lại một số loại tài liệu nữa, nhưng từ đó tới giờ ta mới chỉ gặp được Tinh Vẫn Thiết loại này."
Nói đoạn đưa thanh chủy thủ cho Khương Thần cung kính nói:
“Thứ này một lần ta đạt được tin tức Trương gia đấu gia được, vì vậy liền sai người đến trộm.”
“Trương gia?” Khương Thần nhíu mày. Khóe miệng cong lên quỷ dị. Trương gia mà hắc y nhân nhắc đến, tại Đế đô này ngoại trừ một trong tứ đại gia tộc thì còn ai.
“Một thế này xem ra rất đặc sắc a…trước đây không sờ đến gốc rễ Trương gia liền không biết bọn chúng còn một mặt như thế này.” Đưa tay vân vê cằm, Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.
“Đại…đại nhân…chuyện ta biết chỉ có vậy…ta có thể hay không đi trước.”
Khương Thần cười như không cười. Sâu trong ánh mắt lóe lên tia sáng kì dị.
“Ngươi đi đi.” Nói đoạn cầm theo thanh chủy thủ, nhìn về phía vest đen nam tử.
Hắc y nhân hơi chút sững sờ, nội tâm không khỏi một trận ngạc nhiên. Cứ thế liền thả hắn đi?
Xem ra thanh niên này mặc dù lai lịch bí ẩn, thủ đoạn cao cường nhưng là một cái tiểu gia hỏa chưa trải sự đời. Trong đầu hắc y nhân nghĩ vậy. Tay liền đưa ra sau lưng, trên tay hắn xuất hiện một thanh hắc phù, trên có vẽ những văn tự kì lạ.
Nhân lúc Khương Thần không để ý, hắn liền vùng dậy, một tay niệm chú ngữ, một tay ném ra hắc phù về phía Khương Thần. Khuôn mặt hiện lên vẻ ngoan độc.
Hư không một trận bạo tạc khủng bố. Loại bạo tạc này tại Lam Hải tinh thậm chỉ có thể so với bom hạng nặng.
Sau trận bạo tạc, bụi mù mịt, khói mù trời. Nhà kho một góc lớn bị đánh sập. Hắc y nhân bởi vì khoảng cách gần, cũng bị trận bạo tạc thổi bay về một phía. Miệng phun huyết, tuy nhiên trên mặt lại hiện lên vui sướng. Hắn có thể khẳng định, dù Khương Thần thực lực cường hãn tới mức nào, đứng ở trung tâm vị bạo tạc kia cũng chỉ có thể thịt nát xương tan.
“Ha ha…tiểu tử, ngươi thực lực mặc dù cao cường, chung quy vẫn là người trẻ tuổi chưa trải sự đời a. Đối đầu với ta chỉ có một kết cục…”
“Kết cục như thế nào?” Một thanh âm lạnh lẽo, nghe qua có chút trào phúng vang lên.
“Chỉ có chết.” Hắc y nhân không quan tâm, cười nhạt đáp.
Ý cười còn đọng trên môi, khuôn mặt hắn đột nhiên cứng lại. Sau đó, từ đắc ý chuyển thành tái nhợt. Thanh âm này chẳng phải của thanh niên áo đen kia hay sao? Hắn tại sao vẫn còn sống.
“Không thể nào…”
Hắc y nhân chưa kịp định thần, hư không vươn ra một cái đại thủ. Đại thủ này bên trên vẽ đầy những phù văn xanh lục đang sáng rực. Chỉ thấy đại thủ này giống như xuyên qua không gian, từ giữa đám khói bụi mù mịt bóp nghẹt lấy cổ hắn.
“Ặc…ặc…”
Hai mắt hắc y nhân trợn trừng lên, sâu trong ánh mắt tràn đầy không thể tin. Sau khi thấy đại thủ bóp lấy cổ mình. Hắn mới nhìn thấy thân ảnh Khương Thần không chút tổn hại xuất hiện.
“Ngươi nghĩ ta dễ dàng tha cho ngươi đi như vậy sao?” Khương Thần thanh âm trào phúng vang lên.
Hắn vốn dĩ đã không muốn tha cho hắc y nhân này. Tuy nhiên, theo thói quen nếu như đối phương không tỏ ra địch ý với mình, hắn sẽ không ra tay thu thập.
Vì vậy cuối cùng đành cho hắc y nhân một cơ hội. Nếu như hắc y nhân này biết điều không ra tay với hắn, có lẽ hôm nay sẽ tránh thoát được một kiếp.
Rất tiếc, hắc y nhân đã chọn sai cửa. Cái giá phải trả liền là bỏ lại mạng của mình.
Chỉ tội nghiệp thay vest đen nam tử. Sau trận bạo tạc vừa rồi liền thịt nát xương tan, hồn phi phách tán. Chết cũng không biết tại sao mình chết.
“Ngươi…ngươi…Vu sư nhất mạch bọn ta…nhất định…không tha cho ngươi…”
Hắc y nhân trước khi bị bóp chết, vừa thả lại một câu ngoan thoại vừa từ mi tâm bắn ra một ấn kí màu đen, ghim lên mu bàn tay Khương Thần.
Khương Thần sau khi một tay bóp chết hắc y nhân, liền nhẹ nhàng đứng dậy, khuôn mặt hiện lên chút ghét bỏ.
“Vu sư nhất mạch?" Khẽ lẩm nhẩm, khuôn mặt hiện lên vẻ khinh thường.
Đoạn lại than thở:
“Vốn dĩ thử một chút phù văn mới nghiên cứu, không nghĩ tới hiệu quả liền không như mong đợi.”
Hắn nguyên bản thân thể mang mộc thuộc tính tinh khiết. Loại thuộc tính này trời sinh chính là dành cho luyện đan sư. Sau bao lần Luân Hồi Chú tự diễn sinh ra thân thể mới, hắn vẫn mang theo loại thuộc tính này. Tuy nhiên, loại thuộc tính này cũng giống như thủy thuộc tính, thiên về phòng thủ hỗ trợ, tính công kích không cao. Lúc trước phù văn xanh lục trên cánh tay chính là hắn mới nghiên cứu, nhằm kết hợp với Nguyên thuật, hi vọng có thể đề cao lực công kích.
Tuy nhiên, hiệu quả đem lại không làm hắn hài lòng cho lắm.
“Bỏ đi, sau đó đành từ từ nghiên cứu vậy…” Khương Thần khẽ lắc đầu.
Lúc trước tung hoành tại Đại Thiên Nguyên Giới, hắn một thân mộc thuộc tính sức phòng thủ, hồi phục vô cùng kinh dị. Cộng thêm trận pháp cùng với phù văn, thiên tài chư tộc giao thủ với hắn đều vô cùng đau đầu. Thường thường sẽ bị hắn mài đến kiệt sức.
Hắn lúc đó đối với phương pháp đối chiến của mình vô cùng thích thú. Cảm giác giống như đùa giỡn đối thủ trên tay.
Tuy nhiên hiện tại, sau khi trùng sinh ngàn thế, hắn sinh ra lười biếng, vì vậy cảm thấy cách làm lúc trước quá rườm rà, mất thời gian. Do vậy mới nghiên cứu một loại phù văn có thể gia tăng sức công kích của mộc thuộc tính. Tốt nhất là nhất kích tất sát.
Bỏ chuyện đó sang một bên, Khương Thần đang định hủy thi diệt tích, sau đó quay trở lại thành phố, liền một thanh âm đanh thép vang lên.
“Không được nhúc nhích! Chúng ta là cảnh sát.”
Dứt lời, từ trong lùm cỏ gần đó, một nam một nữ mặc quân phục, trên tay cầm súng, rẽ cỏ đi tới.
Nam tử dáng người thô to, trên vai quân phục xuất hiện bốn ngôi sao, tuổi chừng bốn năm mươi. Bộ dáng lưng hùm vai gấu, cả người đều là hung hãn chi khí.
Nữ tử khuôn mặt lãnh diễm, dáng người ngược lại cực kì nóng bỏng. Bộ quân phục rộng lớn cũng không che chắn được hết các đường cong của nàng. Khiến cho người ta ngạc nhiên là nhìn nàng tuổi tác mới chỉ hai tư hai lăm, liền trên vai cũng đã có bốn ngôi sao. Hiển nhiên là tứ tinh sĩ quan.
So với Lâm gia Lâm Khiếu Thiên chỉ ít hơn hai ngôi sao. Phải biết Lâm Khiếu Thiên đã lăn lộn trong quân ngũ từ khi còn rất trẻ, hiện tại mới vươn lên quân hàm lục tinh. Nữ tử kia tuổi tác cũng chỉ đáng con hắn, hiện tại cũng đã tứ tinh.
Khương Thần nhìn hai người này khuôn mặt hiện lên chút ngoài ý muốn. Từ trên người họ, hắn cảm nhận thấy một loại khí. Loại khí này không phải Hỗn Nguyên Chi Khí, mà giống như tu luyện nội lực sinh ra. Hiển nhiên hai người kia là võ giả, đồng thời cũng không phải loại cảnh sát tầm thường.
“Giơ tay lên!” Nữ tử lãnh diễm trông thấy Khương Thần khuôn mặt bình đạm, dường như không để tâm tới bọn họ, lập tức quát lên.
Dứt lời, trung niên nam tử kia vụt tới, cầm một loại kì lạ còng tay toan tính bắt giữ Khương Thần.
Khương Thần hai mày nhíu lại. Hai kẻ này đột nhiên ở đâu xông ra đột nhiên muốn bắt giữ hắn không chút lí do, thậm chí còn hướng nòng súng về phía hắn, cái này đối với vất cứ ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu, thậm chí bất mãn. Khương Thần mặc dù ngoài mặt không thể hiện ra, thế nhưng sâu trong mắt, cũng hiện lên chút khó chịu.
Lại nói, trung niên nam tử toan tính còng tay Khương Thần. Thời điểm tới gần Khương Thần, liền bị Khương Thần một bàn tay quất cho ngã ra đất, miệng phun máu.
“Nếu như không hợp tác, ta có quyền nổ súng…” Nữ tử lãnh diễm kia quát lên, ngón tay lên đạn, sẵn sàng bóp cò.
“Ám ti?” Khương Thần nghiêng mắt không chút quan tâm, hỏi.
“Ngươi làm sao biết?” Nữ tử khuôn mặt thoáng hiện chút thất thố. Bọn họ loại tổ chức này, một chút bình thường võ giả làm sao có thể biết.
“Đoán.” Khương Thần hờ hững đáp.
Ám ti loại tổ chức bí mật này chỉ làm việc cho chính phủ. Quân hàm giống như sĩ quan quân đội hay cảnh sát, thế nhưng quyền uy cao hơn vượt bậc. Bởi cảnh sát chỉ quản được dân thường, trong khi Ám ti bọn họ quản lí lại là võ giả. Đúng hơn là kiểm soát võ giả không cho bọn họ ra tay với người bình thường.
“Nếu như biết bọn ta là người Ám ti, còn không mau mau hợp tác.” Nữ tử một tay đỡ trung niên nam tử dậy, một tay cầm súng vẫn nhắm về phía Khương Thần.
“Nói mau, ở đây chuyện gì xảy ra?”
Bọn họ nguyên bản không phải là đám cảnh sát đuổi theo ba tên thanh niên lấy cắp chủy thủ, mà là vì theo dõi hắc y nhân. Hôm nay, nhận được mật báo hắc y nhân xuất hiện tại đây, vì vậy hai người liền đến trước do thám. Không nghĩ tới, vừa đến nơi đã nhìn thấy tràng cảnh hiện tại.
Nhà hoang bị đánh sập một góc, trên bãi cỏ còn vương vãi đầy máu cùng thịt vụn. Hắc y nhân thì nằm tại một góc, cổ lệch sang một bên, cũng không còn thấy động đậy.
“Ta không có nghĩa vụ phải trả lời các ngươi.” Khương Thần nhếch mép lạnh lùng nói: “Mà lại…các ngươi còn chưa đủ tư cách.”
Ám ti loại tổ chức này trước đây hắn cũng đã từng đụng độ. Chỉ là đám người này trừ một số thành viên tối cao, còn lại đều là một đám gà mờ Ngoại cảnh võ giả, Nội cảnh võ giả nếu không phải dựa vào loại súng đặc thù cầm trên tay kia, thường thường sẽ chỉ bắt nạt được một bộ phận võ giả yếu nhược. Đối với Tông sư trở lên, thường thường chỉ dám nhắc nhở, không dám cưỡng chế.
“Ngươi…” Nữ tử hai mắt trợn trừng lên, khuôn mặt không vì thế mất đi vẻ xinh đẹp, ngược lại còn mang một loại hương vị khác: “Tốt, vậy đừng trách.”
Nói đoạn nàng nhắm bắp chân Khương Thần bóp cò.
Không giống súng bình thường vang lên tiếng nổ to, loại súng này chỉ kêu một tiếng chíu, từ họng súng bắn ra một cây kim châm.
Loại kim châm này được chế tạo từ kim loại đặc biệt, có thể xuyên qua phòng ngự võ giả. Trên kim châm còn có thuốc gây mê liều cao. Tông sư bên dưới gặp phải loại gây mê này cũng chỉ có chịu trói.
Tuy nhiên, kim châm kia chưa kịp chạm tới người Khương Thần, đã bị hắn một cái dậm chân chấn rơi.
“Không thể nào…”