Vô Tận Trùng Sinh

Chương 132: Chương 132: Bát Quan Trấn Quỷ Trận




Lại nói, Khương Thần sau khi nghe thấy ba chữ Thôn Thiên Tộc từ dị thú phát ra, hắn khẽ lẩm nhẩm:

“Thôn Thiên Tộc…thôn phệ thiên địa…không trách năm xưa vị Cổ Đế kia bằng mọi giá phải chiếm được Phệ Hồn Phiên chứ không phải một món thần vật khác.”

“Ngươi có lẽ là một trong số ít người có thể nhìn thấy bản thể của tộc ta từ khi Thôn Thiên Tộc trở thành một trong tám tộc.” Thanh âm Cổ Trường Sinh lại vang lên: “Ngươi nên cảm thấy vinh dự vì điều đó.”

Khương Thần nghe vậy chỉ cười nhạt nói:

“Người không ra người, quỷ không ra quỷ.”

Cổ Trường Sinh trong hình dạng dị thú lúc này cười phá lên nói:

“Vậy ngươi nghĩ trong mắt tộc ta, các ngươi không phải dị loại?”

Khương Thần không đáp.

Về quan điểm này hắn không có gì phải bàn luận.

Tất nhiên trong mắt một chủng tộc, các tộc khác đều là dị loại rồi.

Thế nhưng ít nhất các chủng tộc khác đều mang theo nhân hình. Ví dụ như Thánh tộc lúc trước là Tam Mục Thần Tộc. Nếu như hiện tại biến về bản thể của Tam Mục Thần Tộc, bọn hắn chỉ nhiều hơn người bình thường một mắt mà thôi.

Tối thiểu vẫn còn giữ lại được nhân hình.

Thế nhưng Hồn tộc kia thì sao?

Sau khi biến về bản thể, không những không giữ được nhân hình mà thậm chí hình dạng còn khiến cho người ta cảm thấy kinh khiếp.

Điều này không tránh khỏi Khương Thần có chút mỉa mai chế giễu.

“Trước khi biến ngươi thành thức ăn, ta có thể miễn phí hoàn thành giúp ngươi một cái tâm nguyện.”

“Ngươi không thắc mắc tại sao từ nãy tới giờ linh hồn lực của ta lại yếu đến vậy sao?” Khương Thần mỉm cười hỏi ngược lại Cổ Trường Sinh một câu.

Không gian lúc này đột nhiên trở nên trầm trọng.

Bên kia, Cổ Trường Sinh cảm nhận được một cỗ dự cảm không tốt. Hắn không nói không rằng lập tức đem theo thân thể có chút kinh dị của mình lao về phía Khương Thần.

Miệng rộng lớn há ra tạo nên một cỗ hấp lực khủng bố hòng thôn phệ linh hồn Khương Thần.

Cỗ hấp lực này mặc dù so với hấp lực của thông đạo thời không lúc trước chỉ như tiểu vu gặp đại vu thế nhưng Khương Thần thực lực hiện giờ cũng không còn được một phần mười lúc trước. Hắn hiện tại chống lại hấp lực này cũng vô cùng khó khăn.

“Tiểu tử, mặc kệ ngươi hiện tại xuất ra thủ đoạn gì…chịu chết đi.”

“Vậy cùng xem ai chết trước.” Khương Thần khóe miệng nhếch lên khẽ nói.

Nói đoạn, hắn đưa hai tay ra phía trước tạo nên một phương vị kì lạ. Ấn không phải ấn, quyền không phải quyền, thậm chí chưởng hay chỉ cũng không phải.

Tay tạo nên một loại phương vị kì dị kia, Khương Thần miệng lẩm nhẩm chú ngữ.

Chỉ thấy lúc này sa mạc xuất hiện cuồng phong gào thét.

Điều khiến cho trận cuồng phong này trở nên kinh dị hơn bao giờ hết đó là toàn bộ cát sau khi được cuồng phong cuốn lên đều có màu đen.

Trận cuồng phong thổi quét qua một hồi, sa mac cát vàng hoàn toàn biến thành hắc sắc.

Lúc này từ dưới cát đen trồi lên tám cỗ quan tài ứng với vị trí Bát Quái vây xung quanh Cổ Trường Sinh trong hình dạng dị thú.

Chỉ thấy từ tám cỗ quan tài đen này đồng thời xuất hiện một loại khí tức khiến cho thân thể dị thú trở nên bạo động.

Cổ Trường Sinh vốn chỉ mượn nhờ cỗ thân thể được làm bằng oan hồn này để có thể đối kháng với Khương Thần. Lúc này cỗ thân thể dường như xuất hiện bạo động, điều này khiến cho hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Ngàn vạn oan hồn đều được Trấn Hồn Quan thôn phệ cùng thuần hóa, làm sao lúc này lại xuất hiện bạo động đây.

Nghĩ như vậy, trên đỉnh đầu dị thú mọc ra một chiếc cổ dài. Trên chiếc cổ này mọc ra đầu lâu Cổ Trường Sinh.

Hắn sau khi xuất hiện liền dõi mắt nhìn toàn cảnh xung quanh.

Sau khi nhìn thấy tám cỗ quan tài đen vây xung quanh mình, nội tâm hắn có một cỗ dự cảm không tốt.

“Tiểu tử, ngươi giở trò gì?”

“Không có gì…Bát Quan Trấn Quỷ Trận mà thôi…quan tài được làm bằng gỗ đào có công dụng khắc chế tà vật.” Khương Thần đứng bên ngoài trận pháp cười nhạt nói.

“Bát Quan Trấn Quỷ Trận? Tại sao ta chưa từng được nghe qua loại trận pháp này?” Cổ Trường Sinh nhíu mày hỏi.

“Rất đơn giản, trận pháp này được lưu trong thánh điển của Thánh tộc…vốn chỉ dùng để đối phó với Quỷ tộc cùng Hồn tộc các ngươi.” Khương Thần khóe miệng nhếch lên nói.

“Khởi trận.”

Dứt lời, tám cỗ quan tài đồng thời mở nắp.

Từ trong quan tài xuất hiện một loại hương vị kì lạ.

Loại hương vị này nếu như người bình thường ngửi vào liền chỉ nghĩ rằng đó là mùi gỗ đào. Thế nhưng mùi hương này lan tỏa tới vị trí của Cổ Trường Sinh, thân thể làm bằng oan hồn ma quỷ của hắn càng thêm xao động.

“Chuyện gì xảy ra…Tại sao ta không thể kiếm soát cỗ thân thể này?”

Cổ Trường Sinh muốn điều khiển thân thể rời khỏi vòng vây bát quan thế nhưng hắn thậm chí không thể cử động nổi.

Cỗ thân thể này hiện tại đã không nghe theo sai bảo của hắn.

“Bát Quan Trấn Quỷ Trận này đối với oan hồn có tính khắc chế cực mạnh…oan hồn nếu như gặp phải trận này giống như gặp phải thiên địch vậy.” Khương Thần đứng một bên vừa quan sát tình trạng của Cổ Trường Sinh vừa nói.

“Tiểu tử, ngươi lại đùa bỡn ta? Tại sao lúc trước ngươi không sử dụng trận pháp này vây nhốt ta?” Cổ Trường Sinh gầm lên.

Hắn hiện tại có một loại cảm giác muốn đập đầu vào tường chết cho rồi.

Khương Thần có loại trận pháp này để khắc chế oan hồn, vậy mà lúc nãy không sử dụng lại còn giả bờ thua thiệt khiến cho Cổ Trường Sinh hắn mừng thầm một phen.

“Không…lúc trước oan hồn trên người ngươi cô đọng gần như vô cùng kiên cố. Trận này không thể ảnh hưởng được…hiện tại ngươi mở rộng thân thể đồng nghĩ với việc liên kết giữa các oan hồn kém đi, trận này mới có tác dụng.” Khương Thần nhẹ nhàng giải thích.

“Như vậy là ngươi chờ đợi ta biến thành dạng như này rồi mới khởi động trận pháp?” Cổ Trường Sinh vừa hỏi vừa âm thầm chiếm đoạt lại quyền khống chế cỗ thân thể tạm bợ này.

“Có thể hiểu như vậy.” Khương Thần gật đầu nói.

Đoạn, hắn vung tay tám quan tài lúc này liên tục xoay tròn xung quanh Cổ Trường Sinh với tốc độ lớn.

Càng xoay tròn, thân thể làm từ ngàn vạn oan hồn kia càng có dấu hiệu tan rã.

“Khá lắm tiểu tử…nhưng ngươi tính thiếu mất một chuyện.”

Cổ Trường Sinh nói đoạn linh hồn thể của hắn tách ra khỏi cỗ thân thể dị thú hắc sắc. Chỉ thấy hắn cũng kết ấn niệm chú ngữ. Trấn Hồn Quan từ nãy đến giờ vẫn luôn nằm im một chỗ lúc này xuất hiện dị trạng.

Chỉ thấy khẩu quan tài này sau một hồi lắc lư liền bay lên không trung phía trên bát quan của Khương Thần.

Từ tình thế này đến xem, có lẽ Cổ Trường Sinh muốn dựa vào Trấn Hồn Quan để trấn áp ngược lại trận pháp của Khương Thần.

Trên bầu trời lúc này, Trấn Hồn Quan giống như một toà cự nhạc đè ép xuống trận pháp của Khương Thần.

Chỉ thấy bát quan cấp tốc xoay tròn lúc này tốc độ dần dần giảm bớt cho đến khi dừng hắn.

Oan hồn cấu thành nên cỗ thân thể hắc sắc kia dường như cũng đã bớt xao động.

“Trấn Hồn Quan có thể nói chính là nơi trấn áp đám oan hồn này, bởi vậy một khi nó xuất hiện, đám oan hồn không thể không sợ hãi…” Cổ Trường Sinh lơ lửng trên không trung cười nói: “Ngươi thua.”

Khương Thần nhìn Trấn Hồn Quan đang lơ lửng trên không trung, khóe miệng hắn nhếch lên.

Đoạn, chỉ thấy một luồng tinh thần lực từ mi tâm hắn tỏa ra hướng về phía Trấn Hồn Quan toan tính xâm nhập.

“Ngươi quá ngây thơ rồi.”

Cổ Trường Sinh vung tay toan tính điều khiển Trấn Hồn Quan hướng về đạo tinh thần lực kia trấn áp.

Trấn Hồn Quan của Hồn tộc bọn hắn giống như với tên gọi, trấn áp hồn phách chính là tác dụng lớn nhất.

Nếu như đồng cấp nguyên giả chiến đấu, một khi Hồn tộc tộc nhân gọi ra Trấn Hồn Quan, chắc chắn người kia sẽ thua cuộc.

Trấn Hồn Quan xuất hiện tương đương linh hồn ngươi sẽ bị áp chế trên diện rộng.

Thứ quan trọng nhất đối với nguyên giả chính là thần hồn. Thần hồn bị áp chế tương đương với thực lực sụt giảm. Khi đó còn đánh đấm thế nào nữa.

Lại nói, Cổ Trường Sinh toan tính dùng Trấn Hồn Quan trấn áp đạo tinh thần lực kia của Khương Thần.

Thế nhưng ngay thời điểm này hắn đột nhiên mất đi liên hệ với Trấn Hồn Quan.

Mặc dù mối liên hệ này chỉ mất đi trong thoáng chốc thế nhưng trong thoáng chốc đó tinh thần lực của Khương Thần đã thuận lợi phủ lên Trấn Hồn Quan.

“Chuyện gì xảy ra?...Ngươi đã làm thế nào?” Cổ Trường Sinh quát lên.

Thời điểm tinh thần lực của Khương Thần bao trọn lấy Trấn Hồn Quan, hắn có cảm giác Trấn Hồn Quan quyền kiểm soát bị mất đi một nửa.

Vốn dĩ Trấn Hồn Quan đang trấn áp tám cỗ quan tài bên dưới thế nhưng lúc này lại có dấu hiệu buông lỏng.

“Ngươi tính toán rất tốt…thế nhưng Trấn Hồn Quan từng rơi vào tay ta một lần.” Khương Thần tựa tiếu phí tiếu nói.

“Ngươi giở trò?” Cổ Trường Sinh hai mắt hiện lên vẻ kinh nghi bất định.

“Cũng có thể coi như vậy đi.” Khương Thần tủm tỉm cười nói.

Chuyện này phải kể đến từ lúc thành Tây kinh biến. Thời điểm đó Trấn Hồn Quan đột nhiên không có dấu hiệu muốn nhất hắn làm chủ. Lúc này đã khiến Khương Thần nghi ngờ.

Sau đó, hắn đã cẩn thận thả vào đó một đạo tinh thần lực của mình. Tất nhiên là hoàn toàn trong bí mất.

Hiện tại xem ra nghi ngờ của hắn là đúng. Đạo tinh thần lực năm xưa hắn thả vào lúc này cũng phát huy tác dụng của nó.

Cổ Trường Sinh nghe vậy khuôn mặt hiện lên vẻ kinh sợ.

Không thể ngờ thanh niên trước mắt này tâm cơ lại sâu kín đến vậy.

Bản thân hắn vốn định tính toán đối phương từ thời điểm đó, lại không ngờ rằng đối phương cũng đã lưu lại thủ đoạn hiện tại tính toán ngược lại mình.

Đây coi như sắp xếp của hắn trong những năm qua là công cốc.

Hiện tại Khương Thần không biết dùng tiểu xảo gì, đạo tinh thần lực kia của hắn trực tiếp cướp đi một nửa quyền khống chế đối với Trấn Hồn Quan. Cổ Trường Sinh vốn trong thế chủ động hiện tại lại trở thành thịt cá trên thớt.

“Tính toán đủ sâu.” Cổ Trường Sinh cười nhạt nói: “Thế nhưng ta nghĩ ngươi bỏ sót qua một chuyện.”

“Ta nghĩ ta không bỏ sót bất kì chuyện gì nữa.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.

Cổ Trường Sinh khuôn mặt hiện lên vẻ giảo hoạt, hắn nở một nụ cười sau đó tay lại kết ấn, miệng niệm chú ngữ.

Không có chuyện gì xảy ra.

“Chuyện gì? Sao có thể thế được.” Cổ Trường Sinh kinh hãi la lên.

Khương Thần khuôn mặt lúc này hiên lên vẻ trào phúng nói:

“Ngươi có phải hay không nghĩ rằng ta đã hấp thu lượng Hỗn Nguyên Chi Khí mà Trấn Hồn Quan đem về?”

“Ngươi không hấp thu chúng?” Cổ Trường Sinh hai mắt trợn lớn.

“Ngươi nghĩ ta đã nghi ngờ Trấn Hồn Quan có vấn đề mà lại hấp thu lượng Hỗn Nguyên Chi Khí mà nó đem lại hay sao.” Khương Thần nhìn Cổ Trường Sinh giống như nhìn người ngốc nói.

Cổ Trường Sinh nhìn ra sự trào phúng trong giọng nói của Khương Thần, sắc mặt hắn ngày càng trở nên kém.

Tình thế hiện tại của hắn lâm vào tiến thoái lưỡng nan.

Bản thân không thể sử dụng cỗ thân thể ngưng tụ từ oan hồn, Trấn Hồn Quan con bài tẩy để áp chế Khương Thần cũng bị đối phương khắc chế.

Hắn hiện tại nói đúng hơn là đã hết bài.

“Mặc dù rất khó chịu khi phải nói ra điều này thế nhưng…” Cổ Trường Sinh cười khổ nói: “Ngươi cao hơn ta một bậc.”

Nói đoạn hắn dường như từ bỏ khống chế Trấn Hồn Quan.

Trấn Hồn Quan thuận lợi nằm hoàn toàn trong sự kiểm soát của Khương Thần.

Một trận chồng chất tính toán dường như đã đi đến hồi kết.

Khương Thần nhìn vẻ mặt có phần hư thoát của Cổ Trường Sinh, hắn nội tâm đột nhiên có một cỗ thanh lương khí tức quét qua.

Vạn năm trước hắn từng có ước mơ được so đấu với Cổ Trường Sinh.

Vạn năm sau cuối cùng hắn cũng đã được coi là đánh bại đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.