Lại một đạo thanh âm thanh thúy trong trẻo vang lên. Khương Thần đang nằm vắt tay lên trán hỏi sự đời, sau khi nghe thấy thanh âm kia giống như người chết đuối bắt được cọng cỏ cứu mạng.
Hắn cố nghiêng đầu về phía thanh âm phát ra, thều thào nói:
“Tiểu nha đầu, ca ở đây.”
Dứt lời lại tiếp tục nằm thẳng cẳng ra, răng thỉnh thoảng lại nghiến lại nén đau.
“Mẹ nó tên Cổ Minh kia ra tay thật ác độc…chờ đợi thương thế ổn định, bản thiếu khiến cho Uông Tử thành của ngươi gà bay chó chạy.”
Lúc này, Khương Y Na đã chạy tới nơi, nhìn thấy thảm trạng của Khương Thần hiện tại, người bình thường sẽ mau chóng chạy lại hỏi han tình hình thương thế, thế nhưng tiểu nha đầu kia lại ngược lại. Nàng trước tiên ôm bụng cười một tràng, sau đó mới chạy tới đỡ lấy Khương Thần ngồi dậy.
“Ca ca…ngươi làm sao lại chạy ra?”
“Tiểu nha đầu ngươi còn cười ca ca a.” Chịu đau để cho tiểu nha đầu đỡ dậy, Khương Thần cũng không còn sức cốc đầu nàng nữa, chỉ có thể buông lại một câu.
“Ha ha…” Tiểu nha đầu lại cười phá lên.
Nghĩ lại gần một tháng nay ngồi chờ đợi, bụng cũng kêu đói bao nhiêu ngày nay, hận ý của nàng toan tính muốn đổ lên đầu Khương Thần, thế nhưng nhìn thấy thảm trạng hiện tại của hắn, hận ý kia bỗng dưng tiêu tan.
Hiện tại nàng chỉ muốn mạnh mẽ giễu cợt hắn, khiến cho hắn mất mặt mà thôi.
“Trước tiên về nhà lại nói.”
“Được a.”
“Nhẹ nhẹ chút…ca ca thực sự đau a.”
“Ai kêu ca ca ngươi bỏ lại Y Na một mình chờ đợi mấy tháng nay.”
“…”
…
Khương Y Na cẩn thận vận dụng Hỗn Nguyên Chi khí của mình giúp cho Khương Thần lư lửng trên không trung, cứ thế mang theo hắn bay về nhà.
Nguyên bản ban đầu nàng cũng muốn”tra tấn” hắn một phen, thế nhưng dựa vào sắc mặt của hắn lúc đó, dường như đau đớn phải chịu là không giả, bởi vậy nàng cũng không dám bày trò nghịch ngợm.
“Ca ca…hiện tại ngươi có thể nói cho Y Na biết có chuyện gì xảy ra hay không?”
Sau khi truyền vào đại lượng mộc chi nguyên khí chữa trị nội thương cùng ngoại thương cho Khương Thần, tình trạng của Khương Thần lúc này đã khá hơn rất nhiều.
Hiện tại chuyện đáng lo của hắn chỉ là loại lực lượng ăn mòn của Cổ Minh đánh vào thân thể mình lúc trước mà thôi.
“Tình hình có chút không khả quan, ca ca không tính đến chuyện trong đó có Nguyên Tôn Cảnh cường giả.” Khương Thần lúc này cũng không có ý định che giấu, hắn nghiêm túc nói ra mọi chuyện để tiểu nha đầu có tinh thần chuẩn bị, cũng muốn nàng biết bản thân sẽ phải đối mặt với điều gì.
“Nguyên Tôn Cảnh?” Khương Y Na hai mắt trợn lớn nói: “Chẳng phải ca ca nói rằng nơi đó chỉ có Nguyên Vương Cảnh thôi sao?”
“Là ca ca tính sai.” Khương Thần cười khổ nói.
Ban đầu hắn phán đoán, tại trong phân thành kia chỉ có Nguyên Vương Cảnh đỉnh phong là cao nhất thôi. Nếu như chỉ có Nguyên Vương Cảnh đỉnh phong, dù cho số lượng nhiều hắn vẫn có thừa khả năng đào thoát. Thế nhưng vạn lần không ngờ trong đó lại có Nguyên Tôn Cảnh.
Nguyên Tôn Cảnh khác hơn so với Nguyên Vương Cảnh rất nhiều.
Bởi lẽ chạm tới loại cảnh giới kia, nguyên giả đã có khả năng chi phối không gian xung quanh, có thể thi triển không gian phong tỏa, không gian cấm cố.
Bằng không sau khi dịch chuyển không gian, hắn cũng không đến mức trên người thương thế đầy rẫy. Có thể nói, ngoại thương trên người hắn hiện tại chính là do Cổ Minh gián tiếp ban tặng.
Khương Thần hắn oán thầm Cổ Minh trong lòng thế nhưng bản thân lại không hề biết, thời điểm Phản Kích đánh ra, lực lượng một chỉ hắc bạch kia đồng nghĩa phản lại gấp đôi cho đối phương.
Hiện tại Cổ Minh cũng đang khổ sở chống lại lực lượng ăn mòn do chính mình đánh ra.
“Loại tầng thứ kia…” Khương Y Na sắc mặt cũng không hề dễ nhìn.
Nàng đối với thực lực của mình vô cùng tự tin, thế nhưng đó cũng chỉ là đồng cảnh giới mà thôi, hiện tại Nguyên Đan Cảnh so đấu với Nguyên Tôn Cảnh? Nàng vẫn chưa hề nghĩ tới chuyện đó.
Nghe được Khương Thần phải đối mặt với Nguyên Tôn Cảnh cường giả, nàng cũng không còn tâm trêu chọc đối phương nữa.
Tầng thứ kia quả thật hiện tại hai huynh muội nàng vẫn không thể địch lại được.
“Như vậy a…ca ca có tính toán gì.”
“Không cần lo lắng, chờ đợi thương thế khôi phục, ca ca liền dẫn ngươi quậy phá Uông Tử thành.” Khương Thần hừ lạnh nói.
Lần đầu xuất sơn sau vạn năm không ngờ lại thê thảm đến vậy, mối thù này không trả, Khương Thần hắn không phải Khương Thần.
“Thế nhưng…” Khương Y Na ngập ngừng nói: “Chúng ta từ nơi này làm sao có thể mở ra thông đạo không gian?”
Khương Y Na lời nói chính là trọng tâm của vấn đề.
Lam Hải tinh là thế giới bị phong kín. Như Cổ Trường Sinh nói lúc trước, nơi này chỉ cho phép người từ bên ngoài mở ra thông đạo đi vào chứ người bên trong không thể tự ý mở ra thông đạo đi ra.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc người bên trong nếu như muốn thoát ra khỏi thế giới này chỉ có cách đợi người bên ngoài mở thông đạo cho ra mà thôi.
Đó cũng là lý do Khương Thần chậm trễ không thoát khỏi nơi này. Hắn phải chờ đợi Uông Tử thành sứ giả mở ra thông đạo.
Trước khi chạy trốn về Lam Hải tinh, hắn đã tính toán đến trường hợp Uông Tử thành sẽ không mở ra thông đạo không gian hoặc giả sẽ đợi trôi qua một thời gian dài mới mở lai thông đạo.
Nếu như thế thật, hắn chắc chắn sẽ lâm vào thế bị động, sẽ phải ngây ngốc ở đây rất lâu nữa.
Hiện tại Lam Hải tinh đã không còn tài nguyên để tu luyện. Nếu có có lẽ liền là sinh mệnh của tất cả mọi thứ nơi này.
Một người tâm tư cẩn thận như Khương Thần làm sao lại để cho điều đó xảy ra. Hắn đã dự tính đến trường hợp đó xảy ra, vì vậy đã để lại hậu thủ của mình tại Uông Tử thành.
“Không cần lo lắng, ca ca làm sao không tính đến chuyện đó chứ?” Khương Thần cười cười đáp: “Ca ca ngươi liền chính là đại trí giả a.”
“Đại trí giả? Đại trí giả không phải bị người khác đánh cho phải chạy về hay sao?” Khương Y Na bĩu bĩu môi có chút mỉa mai đáp.
Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Khương Thần thoáng đỏ.
Chuyện này nói ra quả thật khiến cho hắn xấu hổ muốn chết.
Uông Tử thành lúc này lại trở về hoạt động bình thường. Một lượng lớn tộc nhân Hồn tộc tại Hồn Thiên Nguyên Giới thương vong đáng nhẽ sẽ gây nên một hồi rung động, thế nhưng dựa vào quan hệ cá nhân, Cổ Minh đã đem chuyện này ém xuống. Đồng thời hắn còn dùng một chút biện pháp của mình khiến cho đám tộc nhân khác đối với chuyện Khương Thần xâm nhập vào thành không thể nói ra được.
Nói đùa. Chuyện ngoại tộc xâm nhập vào thành sau đó lại bỏ trốn đi vốn là một chuyện cười lớn, với tính cách cầu toàn của mình, Cổ Minh hắn làm sao có thể để chuyện đó truyền ra ngoài.
Đây không phải khiến cho các vị thành chủ khác cười chết hắn sao.
Sau một khoảng thời gian trôi qua, hắn cho người đưa toàn bộ tộc nhân Hồn Nguyên Thiên Giới trở lại, phân thành lại tiếp tục đón một đợt tộc nhân khác tới lịch luyện.
“Thành chủ, ngươi nói kẻ đột nhập chính là vị kia?” Cổ Khư đang ngồi đối diện với Cổ Minh, sau khi nghe Cổ Minh nói về Khương Thần, lúc này nội tâm cực kì chấn động.
Khương Thần lúc đó thậm chí đã chứng minh bản thân mình là tộc nhân Hồn tộc, hắn không chỉ có thể chưởng khống Trấn Hồn Quan mà còn có thể mô phỏng hư ảnh Thôn Thiên Thú, đây làm sao người ngoài có thể giả mạo.
“Ta đã tận mắt trông thấy hắn chưởng khống Trấn Hồn Quan, thậm chí còn mô phỏng ra Thôn Thiên Thú.” Cổ Khư nhíu mày khẽ nói.
“Ha ha…”
Cổ Minh đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn về phương xa, không biết đang nghĩ tới điều gì.
“Trấn Hồn Quan nha.” Cổ Minh khẽ lẩm nhẩm: “Thứ này vốn từ lâu đã không thể đánh giá được có phải hay không là tộc nhân tộc ta.”
“Như vậy còn hư ảnh Thôn Thiên Thú?” Cổ Khư nghi hoặc nói.
Chẳng lẽ bản thân hắn bị đối phương qua mắt?
“Thôn Thiên Thú nha…cái này càng thêm thú vị.” Cổ Minh nở một nụ cười đầy ý vị nói: “Ngươi đã từng trông thấy hình ảnh Thôn Thiên Thú?”
“Đại khái vài chục năm trước đi.” Cổ Khư đáp.
“Ngươi có phải tộc nhân dưới trướng Cổ Thanh Thần?” Cổ Minh khẽ hỏi.
“Đúng vậy thành chủ, trước đây ta từng là một tên lính quèn dưới trướng Thanh Thần thống lĩnh.” Cổ Khư nói đoạn, hai mắt lộ ra vẻ sùng bái.
Thôn Thiên Quân – một đội quân tinh nhuệ do Hồn tộc lập nên. Đây cũng chính là lực lượng kiên trung của Hồn tộc, là đội quân trấn thủ biên cương Hồn tộc không cho ngoại tộc xâm lấn.
Thôn Thiên Quân chia làm sáu bộ do sáu vị thống lĩnh dẫn đầu. Sáu vị thống lĩnh lại chịu sự sai bảo của hai vị tướng quân, sau cùng là nguyên soái.
Cao nhất Thôn Thiên Quân chính là Thôn Thiên Vương cũng chính là nguyên soái.
Nói về Cổ Thanh Thần, hắn là thống lĩnh một bộ của Thôn Thiên Quân, thực lực Nguyên Tôn Cảnh đỉnh phong, so với Cổ Minh cao hơn hai tiểu cảnh giới.
Cổ Khư lúc trước là một thành viên thuộc quyền cai quản của Cổ Thanh Thần, thời điểm được sắc phong thống lĩnh cách đây nhiều năm, Cổ Thanh Thần đã vấp phải phản đối của nhiều tộc nhân bởi lẽ thực lực lúc đó không đủ.
Thế nhưng tại lúc bấy giờ, Cổ Thanh Thần đã trước mặt các đại lão Hồn tộc mô phỏng ra hư ảnh Thôn Thiên Thú, chứng tỏ được tiềm lực khủng bố của mình. Không chỉ vậy, hắn thời điểm đó đã vận dụng toàn bộ huyết mạch lực của mình biến được một nửa người trở thành bản thể Thôn Thiên Thú.
Tràng diện khi đó thực sự khiến cho Hồn tộc các tộc nhân vô cùng phấn khích. Lúc đó cũng là thời điểm mà Cổ Khư lần đầu tiên trong đời tận mắt nhìn thấy hư ảnh Thôn Thiên Thú rốt cục là như thế nào.
Hiện tại một câu của Cổ Minh không khỏi làm Cổ Khư hắn nhớ về thời điểm đó.
Mặc dù hắn không thể mô phỏng ra hư ảnh của Thôn Thiên Thú giống như Cổ Thanh Thần, thế nhưng tận tình nghĩ lại, hắn vẫn có thể nhớ ra được một vài chi tiết quan trọng.
“Như vậy a…” Cổ Minh mỉm cười nói: “Ngươi thử mô phỏng lại hư ảnh Thôn Thiên Thú do tên kia mô phỏng xem sao?”
“Không thể được.” Cổ Khư lắc đầu.
“Không thử làm sao biết?” Cổ Minh híp mắt cười cười.
Cổ Khư thấy vậy liền dụng tâm suy nghĩ, trên người tỏa ra một luồng hắc khí quỷ dị.
Hắc khí sau khi tỏa ra liền đặc biệt ngưng tụ lại một chỗ. Sau một khoảng thời gian liền ngưng tụ ra một đạo hư ảnh.
Hư ảnh này toàn thân là một khối cầu màu đen. Trên khối cầu mày đen này mọc ra rất nhiều xúc tu, mà trên mỗi xúc tu lại có một con mắt đang chớp động nhìn vô cùng đáng sợ.
Nhìn thấy hình ảnh mà bản thân vừa ngưng tụ ra, Cổ Khư hai mắt trợn ngược lên, lắp bắp nói:
“Chuyện này…làm sao có thể?”
“Làm sao không thể?” Cổ Minh cười nhạt nói: “Bởi vì thứ mà tên kia tạo ra vốn dĩ không phải Thôn Thiên Thú, bởi vậy cho nên hiện tại ngươi mới dễ dàng mô phỏng theo được.”