Vô Tận Trùng Sinh

Chương 96: Chương 96: Có người nhắm tới




Lại nói, sau khi Từ Trạch Đông đỗ xe vào bãi, hắn lúc quay trở lại còn khẽ lẩm nhẩm gì đó dường như đang rất bực tức.

“Làm sao?” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu hỏi.

“Bá nội nó, mấy tên tiểu gia hỏa ăn không ngồi rồi, đi xe của phụ huynh còn dám lên mặt với ta, thực tức chết.” Từ Trạch Đông lúc này tức khí, liền nói tục một câu.

“Ngươi từ lúc nào không phải ăn không ngồi rồi? Ngươi lúc nào không đi xe phụ huynh? Ngươi lúc nào không lên mặt với người khác.” Từ Chính Thuần hừ lạnh, mỉa mai một câu.

Một câu này giống như xát muối vào lòng Từ Trạch Đông. Hắn quả thật chính là một kẻ ăn không ngồi rồi, đi xe phụ huynh, lấn hiếp người khác.

Từ Trạch Đông lúc này khuôn mặt không hề dễ nhìn, muốn phát tác lại không tìm được chỗ phát tác. Hắn đành phải nhịn cơn buồn bực này xuống.

Đại bàn tử bảo an sau khi trông thấy Từ Chính Thuần liền cung kính cúi chào, sau đó để ba người tiến vào sơn cốc.

Trong cốc trang trí không khác gì một sơn cốc tự nhiên, có núi non, có suối chảy…

Nơi này người đến người đi tấp nập, tất cả trên mình đều mặc âu phục sang trọng hoặc những bộ cánh đắt giá.

Trong này người già không ít, trung niên không thiếu, đến mức niên kỉ như Khương Thần, Từ Trạch Đông cũng có rất nhiều.

Bọn họ đều đi thành tốp năm tốp ba, đều là Vân Minh thành phố phú quý vòng tròn. Tất cả lẫn nhau đều có nhận biết, thậm chí còn nhận biết cả những thiếu gia tiểu thư từ các thành thị khác tới.

Chính bởi vì như vậy, nhiều nữ tử thời điểm cự tuyệt nam sinh đều sẽ nói “ta và ngươi thế giới quan khác biệt”.

Các nàng nhất định cho rằng mình bên trong vòng tròn là cao quý nhân vật, vì vậy đều cho mình cái quyền nhìn người khác bằng nửa con mắt.

Giống như Từ Trạch Đông, Khương Thần dạng này. Một kẻ ăn mặc đầu tóc kì quặc, một kẻ lại ăn mặc giống như đầu đường xó chợ, hai người đi theo sau một vị lão giả đơn bạc.

Tổ hợp ba người này có lẽ là một chút nhà giàu mới nổi muốn gây sự chú ý với mọi người.

Tất nhiên tổ hợp ba người họ cũng gây được sự chú ý của mọi người, thế nhưng phần lớn người đều sẽ lắc đầu quyết định không để ý tới.

Tại những người này nhìn tới, tựa hồ ngươi có hay không tài hoa, mạnh hay không mạnh, lợi hại hay không, đều phải nhìn ở vẻ bên ngoài trước tiên.

Do vậy không thiếu những thanh niên nam tử mặc lên những bộ âu phục sang trọng đều có cảm giác tài trí hơn người, đi tới đâu cũng mang theo một nụ cười tự tin.

“Khương tiên sinh, ngươi cùng Trạch Đông thong thả, ta vào trong kia gặp mặt mấy lão bằng hữu.” Từ Chính Thuần lúc này mỉm cười nói.

Khương Thần khẽ gật đầu. Hắn đối với loại tụ tập này quả thật cảm thấy phiền phức. Nhất là thời điểm mấy tên bằng hữu lâu ngày mới gặp nhau, nào là tay bắt mặt mừng vui vẻ trò chuyện. Không biết trong có có mấy phần thật tâm.

Bởi vậy cho nên, hắn từ trước tới giờ bằng hữu đều rất ít.

Từ Trạch Đông cùng Khương Thần đang dự định tìm một vị trí ngồi xuống, liền sau lưng phát ra một thanh âm quen thuộc.

“Chu thiếu, chính là hai người bọn họ.”

Hai người Khương Thần, Từ Trạch Đông lúc này quay lại. Người lên tiếng vừa rồi không phải ai khác chính là vị trung niên lão bản ngày hôm nay đã thua thiệt trước Khương Thần.

Hắn lúc này đang cúi đầu cung kính trước một thanh niên nam tử.

Chỉ thấy nam tử này trên người khoác một bộ âu phục, trên tay cầm sẵn li rượu đang khẽ lắc lắc. Ánh mắt hắn nhìn hai người Khương Thần giống như nhìn hai tên ăn mày.

“Nghe nói hôm nay nhị vị đây giở trò trước mặt thuộc hạ ta khiến cho hắn thua thiệt?”

Khương Thần đối với thanh niên nam tử này không mấy để ý. Thậm chí hắn còn điềm nhiên ngồi xuống ghế gần đó lấy ra điện thoại, một bộ chuyện không liên quan tới ta.

Từ Trạch Đông ngược lại, nhìn thanh niên cùng với trung niên lão bản kia với ánh mắt trào phúng. Đoạn hắn buông ra một câu:

“Ta quên mất, đánh chó phải ngó mặt chủ.”

“Ngươi…” Trung niên lão bản kia khuôn mặt đỏ lên, một bộ vô cùng tức giận nhưng không thể nói nên lời.

Từ Trạch Đông không để cho thanh niên kia đáp lời, hắn tiếp tục nói:

“Có tớ như vậy, chủ chắc cũng là loại người không ra gì.”

Thanh niên nam tử kia sắc mặt đạm nhiên, khóe miệng vẫn luôn khẽ nhếch lên, hắn nói:

“Vị huynh đệ đây dường như có thành kiến với ta a…”

“Cắt.” Từ Trạch Đông hai tay đánh thành hình dấu X, khuôn mặt hiện lên chán ghét nói: “Ta thành huynh đệ của ngươi khi nào rồi…hừ…có rắm mau thả, nếu không cút đi cho khuất mắt bản thiếu.”

Nói đoạn cũng học theo bộ dạng Khương Thần, vẻ mặt hiện lên vẻ lạnh lùng hờ hững, Từ Trạch Đông ngồi xuống ghế tự rót cho mình một li rượu vang.

“Ngươi tính khí không nhỏ a.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.

“Đối với loại người lưu manh giả danh trí thức này chỉ có chửi mắng hắn mới có thể đuổi hắn đi a đại gia.” Từ Trạch Đông không quan tâm tới thanh niên kia còn đứng bên cạnh, cười đáp.

Lại nói thanh niên nam tử kia nghe vậy khuôn mặt hiện lên vẻ không dễ nhìn.

Hắn từ đầu tới giờ đều nói chuyện với Từ Trạch Đông với thái độ rất hòa nhã. Không nghĩ tới đối phương mở miệng ra liền đầy những lời lẽ thô thục.

Hiện tại còn gọi hắn là phường lưu manh giả danh trí thức.

Nếu như không phải thường xuyên bảo dưỡng sắc mặt tốt, bất kì ai trong hoàn cảnh này chắc chắn sẽ không để ý tới thân phận mà dạy cho Từ Trạch Đông một bài học.

“Huynh đệ, họa từ miệng mà ra a.”

Chỉ thả lại một câu ngoan thoại, thanh niên nam tử kia ung dung bước đi.

Đến mức trung niên lão bản, hắn chỉ có thể hướng tới Khương Thần cùng Từ Trạch Đông lộ ra phẫn nộ.

Thanh niên nam tử kia hắn tên Chu Kiệt Luân. Chu gia tại Vân Minh thành phố này là một gia tộc nhị lưu cũng được coi là có tiếng tăm.

Nguyên bản ban đầu chỉ muốn tới đây múa một chút võ mồm để cho Khương Thần cùng Từ Trạch Đông phải bồi thường tiền cho tên thuộc hạ.

Không nghĩ tới Từ Trạch Đông lại là một người có cá tính như vậy. Trực tiếp không cho mặt mũi thậm chí đuổi người.

Theo hắn thấy, Từ Trạch Đông cùng Khương Thần vô cùng lạ mặt, hẳn không phải là người Vân Minh thành phố. Đến mức tới từ đâu hắn cũng không quan tâm.

Thế nhưng vào được loại tụ tập này, nhân gia chắc chắn không phải người thường.

Vì thế trước thái độ hống hách của Từ Trạch Đông, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn. Đợi một lát điều tra thân phận nhân gia rồi mới có quyết định.

Hiện tại, hắn chỉ có thể đi sang một bên, hậm hực ngồi xuống.

Trong sơn cốc bàu biện ra rất nhiều dãy bàn dài. Trên bàn đều là các loại mỹ thực, hoa quả cùng rượu.

Chu Kiệt Luân lúc này khuôn mặt hiện lên chút không vui, uống rượu một mình.

“Chu thiếu, ngươi thế nào?”

Bên ngoài, một đám thanh niên nam nữu quần áo sang trọng đi tới. Nhìn thấy Chu Kiệt Luân khuôn mặt không vui liền tò mò hỏi.

Chu Kiệt Luân thấy vậy liền hừ lạnh đáp:

“Gặp được hai cái gia hỏa tính tình lớn.”

“Nga? Là ai a?”

“Ai tại Vân Minh này dám chọc Chu thiếu?”

Đám thanh niên nam nữ kia lần lượt ngồi xuống ghế, khuôn mặt hiện lên hứng thú hỏi.

Bọn họ đều là một chút con em phú hào tại Vân Minh. Hôm nay tới đây tham gia nguyên thạch đấu giá thì ít, mở rộng vòng bạn bè, làm quen bằng hữu mới thì nhiều.

Hiện tại gặp Chu Kiệt Luân dường như có vấn đề, tất cả không khỏi có chút vui mừng. Biết đâu đây là cơ hội có thể làm quen với nhân gia đây.

“Liền là hai người kia.”

Chu Kiệt Luân ngón tay hướng về phía Khương Thần cùng Từ Trạch Đông chỉ chỉ.

“Y phục không ra hồn a.” Một vị thiếu nữ tay cầm ly rượu vang bĩu môi khẽ nói.

“Chẳng lẽ là giả heo ăn thịt hổ? Nhìn qua nghèo khổ nhưng thực ra là nhi tử một vị đại phú hào nào đó?”

Hôm nay đấu giá hội gây dựng, người nghèo không có khả năng biết. Thậm chí nếu như biết cũng không đủ tư cách tiến tới.

Vì thế hiện tại, Khương Thần cùng Từ Trạch Đông lai lịch khiến cho bọn hắn cảm thấy tò mò.

Lại nói, trung niên lão bản dường như vừa mới đi đâu về, lúc này hấp tấp chạy lại.

“Chu thiếu, điều tra được.”

Chu Kiệt Luân nghe vậy vẻ mặt hiện lên chút vui mừng.

Hắn vừa rồi đã âm thầm sai trung niên nam tử này đi hỏi thăm một chút thân phận của hai người Khương Thần. Không nghĩ tới tên này vừa mới đi một thoáng liền đã trở về.

“Chu thiếu, vừa rồi thông qua một số người ta điều tra được hai tên kia còn đi cùng với một lão già, ba người cùng thuê một chiếc xe rẻ tiền tiến đến. Tính toán có lẽ là ba tên quỷ nghèo tới đây mở mang tầm mắt.” Trung niên nhân mỉm cười nói.

Vừa rồi hỏi qua một số bảo an, đạt được tin tức này khiến cho hắn trong lòng nở hoa.

Nếu như hai người kia thân phận tầm thường, hắn có thể nhờ Chu Kiệt Luân kia xả giúp một ngụm ác khí.

Chu Kiệt Luân nghe vậy, khóe miệng không tự chủ được khẽ vểnh lên:

“Nói như vậy, bọn hắn không phải kẻ có tiền?”

Đám thanh niên nam nữ ngồi xung quanh kia nghe vậy, khuôn mặt cũng hiện lên vẻ trào phúng.

Thân làm phú hào nhi tử, bọn hắn từ nhỏ sớm đã cho mình là tài trí hơn người, tuấn tú lịch sự.

Ví như trường hợp này, bọn hắn đồ rằng chỉ có bọn hắn - những Nhân Trung Chi Long, mới có thể tiến đến.

Nhưng không nghĩ tới hiện tại ở đâu trà trộn tới hai tên quỷ nghèo.

“Chu thiếu! Nếu như ngươi chướng mắt hắn, chúng ta có thể chạy qua đùa giỡn bọn hắn một thanh sau đó đá bọn hắn ra ngoài.”

Một vị thanh niên khuôn mặt hiện lên ý cười, đưa ra chủ ý.

“Đúng vậy a, dù sao bọn chúng ở đây liền làm mất thân phận của chúng ta.” Một vị thiếu nữ khác khuôn mặt hiện lên chút chán ghét nói.

Hiện tại nơi đây dành cho giới thượng lưu bọn hắn tới kết giao bằng hữu. Ở đâu chui ra hai tên quỷ nghèo, điều này không thể không nói đối với bọn hắn chính là làm mất thân phận.

“Không cần, đợi lát nữa đông người, đến lúc đó làm xấu mặt bọn hắn mới có cảm giác thành tựu.” Chu Kiệt Luân cười gằn nói.

Nếu như thân phận của Khương Thần cùng Từ Trạch Đông chỉ có vậy, hắn cũng không cần phải ném chuột sợ vỡ bình nữa.

Hai cái quỷ nghèo sau lưng có thể có bao nhiêu chống lưng đây?

***

Hôm nay đi ăn cỗ, rượu vào bễ hết người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.