Lục Tiểu Uyển ban đầu sợ hãi Khương Thần có ý định ra tay với mình, vì thế đối với hắn vô cùng sợ hãi.
Chỉ là nhận ra thanh niên này đối với bản thân cũng không thèm nhìn tới, lúc này mới có chút yên tâm, rón rén đi theo sau.
Gần thoát ra khỏi ngõ nhỏ này, nàng mới khẽ nói:
“Tiểu ca ca…ngươi...ngươi có thể hay không dẫn Tiểu Uyển đi cùng?”
Nhận thấy Khương Thần không đáp lời, nàng lại tiếp tục nói:
“Đám người kia lúc trước có hơn chục tên chia nhau đuổi theo Tiểu Uyển, lát nữa chắc chắn sẽ đuổi tới nơi a…cầu ngươi ra tay giúp đỡ Tiểu Uyển lần nữa, Tiểu Uyển nhất định thâm tạ.”
Lại nói, Lục Tiểu Uyển này là một cái đại minh tinh trên truyền hình, phía sau cũng có chút tiểu bối cảnh. Nàng không chỉ có nhan sắc vạn người mê, mà giọng hát cũng cực kì cuốn hút.
Nàng trên truyền hình hào quang tỏa sáng bao nhiêu, sau màn ảnh lại bị chủ quản bóc lột bấy nhiêu.
Về phía gia tộc nàng, cũng không thể đối với nàng vươn ra bao bọc, mặc dù hàng năm, số lợi nhuận đem về cho gia tộc là một con số thiên văn.
Lần này, chủ quản của nàng bởi vì muốn nàng đi tiếp rượu một vị đại lão bản, nàng không đồng ý cho nên mới xảy ra sự việc vừa rồi.
Lục Tiểu Uyển sau khi nhận ra Khương Thần là cái người không tầm thường, rất có thể là võ giả như nàng vẫn nghe nói, vì vậy liền không ngừng cầu xin hắn ra tay giúp đỡ, hoặc chí ít là rời đi nơi này, đến một nơi an toàn khác.
Khương Thần thì ngược lại, đối với nàng chính là trực tiếp bỏ qua.
Lúc nãy, nếu như không phải đám người áo đen kia ra tay với hắn. Hắn chắc chắn sẽ không xuất thủ.
Ngươi là kẻ cướp, ngươi là sát nhân, ngươi là đầu gấu du côn? Chỉ cần ngươi không nhằm vào ta, trong mắt ta, ngươi chính là người lương thiện. Mà ta, chắc chắn sẽ không đối với người lương thiện xuất thủ.
Nhưng nếu ngươi là phú thương, ngươi là đại nhân vật, ngươi là người tốt mà lại hướng tới ta phát ra địch ý, vậy ngươi kết cục coi như định.
Đó chính là quan điểm sống hiện tại của Khương Thần.
“Tiểu ca ca…”
“Ta không quen biết ngươi.” Khương Thần lạnh nhạt nói.
“Ngươi thực không biết ta sao?” Lục Tiểu Uyển thấy Khương Thần nói chuyện, liền lon ton chạy lên trước, bày ra một bộ đáng yêu nói.
Nàng đầy đủ tự tin toàn bộ giới trẻ, đặc biệt là thanh niên nam tử, chắc chắn không ai là không biết đến tên tuổi của mình. Thế nhưng hiện tại, nàng ý nghĩ kia coi như bị đánh bại hoàn toàn.
Ở đây xuất hiện một tên thanh niên nam tử không hề biết đến nàng, thậm chí nàng trước mắt hắn, hắn cũng không thèm liếc nhìn một cái.
Nàng tự nhận bản thân tư sắc mặc dù không phải là đệ nhất, thế nhưng đầy đủ có thể mê hoặc bất cứ thanh niên nam tử nào đối mặt với mình.
Trước đây mỗi lần đi biểu diễn trước công chúng. Cánh nam tử đối với nàng chính là vô cùng si mê. Đã nhìn nàng lần thứ nhất, liền không thể không có lần thứ hai.
Hiện tại thanh niên bộ dáng kì lạ này ngoại trừ lần thứ nhất hướng mắt nhìn nàng, liền từ đó cũng chưa từng coi nàng ở bên cạnh nữa. Mà cái gọi là lần thứ nhất nhìn nàng kia cũng không được coi là nhìn. Hắn ánh mắt lúc đó dường như chỉ đang quan sát xem thứ gì ở trước mắt mình, chứ không chân chính nhìn tới nàng.
Lục Tiểu Uyển trước đây từng học qua bộ môn tâm lý học. Nàng có thể từ ánh mắt người đối diện, suy diễn ra một chút người đó đang nhĩ gì. Thế nhưng, khoảnh khắc lúc trước nhìn vào mắt Khương Thần, nàng chỉ thấy một khoảng không trống rỗng. Dường như tại trước mắt hắn hoàn toàn không có sự hiện diện của bất cứ thứ gì vậy.
Nàng hiện tại trong lòng càng phát ra tò mò đối với thanh niên kì lạ này.
“Ta cần thiết phải biết ngươi sao?” Khương Thần thanh âm lạnh nhạt lại vang lên.
“Không…chỉ là ta không nghĩ hiện tại vẫn còn có người không biết ta là ai.” Lục Tiểu Uyển cười nói.
“Ngươi nổi tiếng lắm sao?”
“Đúng vậy a, ta rất nổi tiếng a.”
“Dù sao cũng không liên quan đến ta, phiền ngươi cách xa ta ra một chút.” Khương Thần khuôn mặt hiện lên chút ghét bỏ nói.
Hắn bản thân liền rất lười. Hiện tại nếu như ra tay cưu mang nữ tử này, vậy liền sẽ có phiền phức quấn thân. Mà thời điểm này, hắn không cho phép có bất kì chuyện gì xen vào công việc của bản thân cả.
Bây giờ hắn chỉ muốn mau chóng tìm ra ba cái gia tộc tại thành Đông này có khí vận dồi dào, dựng lên ba cái Dẫn Linh Trận, trở về Mộng Đình hồ thôi động trận pháp sau đó chuyên tâm tu luyện mà thôi.
“Ngươi…” Lục Tiểu Uyển hai mắt hơi trừng lên, lát sau nhịn xuống, thanh âm mềm mại nói: “Tiểu ca ca, ngươi không thể giúp ta một hồi sao? Hiện tại đám người kia chắc chắn đã phong tỏa nơi này rồi, chỉ cần ngươi đưa ta ra khỏi thành Đông, ta chắc chắc chắn có thâm tạ.”
Reng reng
Có tiếng điện thoại vang lên.
“Thải Hân, ngươi có chuyện gì sao?”
Khương Thần lấy ra điện thoại, mở màn hình lên, Lâm Thải Hân lúc này dường như đang ở trong kí túc xá cùng các bằng hữu, hắn nhìn thấy ngoại trừ Vũ Manh còn có thêm ba bốn cái nữ tử nữa đang chụm đầu trước màn hình điện thoại.
“Ồ…Thải Hân, bạn trai ngươi sao?”
“Không nghĩ tới ngươi đã có bạn trai nha…như vậy Tu Kiệt học trưởng phải nhường cho ta a.”
Đám bằng hữu sau khi nhìn thấy Khương Thần liền cùng nhau trầm trồ trêu chọc Lâm Thải Hân khiến cho nàng hai má không khỏi đỏ hồng.
“Không phải…”
“Đúng rồi Khương Thần, ngươi hiện tại đang ở đâu?” Lâm Thải Hân sau khi đối phó với đám nữ bằng hữu, nhớ ra Khương Thần còn đang đợi nàng trả lời, liền nói.
“Ta hiện tại không ở nhà, có chuyện gì không?”
“Không ở nhà là ở đâu a?” Lâm Thải Hân cười nói, tuy nhiên, giọng điệu lại mang chút vội vàng.
Đám bằng hữu lúc này dường như cũng rất quan tâm hiện tại hắn ở đâu. Tất cả đều không hẹn mà cùng gật đầu nhìn về phía Khương Thần với ánh mắt chờ mong.
Khương Thần phía bên này khuôn mặt hiện lên vẻ mộng bức. Đây rốt cuộc là có chuyện gì nha?
“Vẫn Triết? Thành Đông…ngươi có chuyện gì sao?”
“Ngươi nói ngươi ở thành Đông?” Đầu bên kia, Lâm Thải Hân đôi mắt sáng lên: “Thật là ở thành Đông.”
“Đúng vậy, thành Đông.” Khương Thần gật đầu, dường như để cho Lâm Thải Hân tin tưởng, hắn còn xoay điện thoại quay khung cảnh xung quanh, mặc dù không biết Lâm Thải Hân có biết đây thật sự là thành Đông Vẫn Triết hay không.
“Quá tuyệt rồi, Khương Thần ta nhờ ngươi một chuyện có được hay không?” Lâm Thải Hân thanh âm nũng nịu vang lên.
“Có chuyện gì ngươi nói đi.”
Lâm Thải Hân khuôn mặt có chút mất tự nhiên. Bên kia, nàng quay sang nhìn tới đám bằng hữu của mình cười gượng.
“Ngươi mau nói đi.”
“Đúng rồi Thải Hân, hiện tại hắn tiện đang ở đó mà…”
“Chuyện này…” Lâm Thải Hân cười cười, sau đó nói: “Chúng ta đều cùng hâm mộ một cái minh tinh, hiện tại nghe nói nàng vừa mới tới thành Đông Vẫn Triết, ngươi…ngươi có thể hay không xin giúp chúng ta cái chữ kí.”
Lâm Thải Hân nói xong, liền khuôn mặt thoáng chút đỏ bừng.
Nữ hài tử các nàng chắc chắn trong lòng sẽ hâm mộ một hai cái minh tinh, chuyện này là bình thường. Thế nhưng nhờ một người không thích tiếp xúc với người lạ, không thích tiếp cận đám đông như Khương Thần đi giúp bản thân xin chữ kí, nàng vẫn có chút ngại.
“Không thành vấn đề, nếu như gặp được, ta nhất định giúp ngươi.” Khương Thần mỉm cười nói. Chuyện này cũng không tính mất nhiều thời gian, nếu như có thể gặp được cái minh tinh kia, hắn nhất định sẽ lấy giúp Lâm Thải Hân cái chữ kí.
“Đúng rồi, vị minh tinh ngươi nói tới kia tên gì?”
“Lục Tiểu Uyển, nàng tên Lục Tiểu Uyển, ngươi nhớ kĩ a.”
Thanh âm Lâm Thải Hân vang lên, cùng lúc khuôn mặt Khương Thần có chút hắc. Lục Tiểu Uyển?
Không phải trùng hợp vậy a. Nữ tử hắn vừa mới vô tình cứu giúp chẳng phải tên Lục Tiểu Uyển sao? Đám người áo đen kia lúc nãy cũng gọi nàng cái gì mà Lục minh tinh.
Chẳng lẽ lại là nàng?
Đoạn, Khương Thần cầm lấy điện thoại xoay về phía Lục Tiểu Uyển trong khi nàng còn đang đứng bên cạnh ngó nghiêng lo lắng sợ đám người áo đen còn lại đuổi theo.
“Có phải hay không là nàng?” Khương Thần có chút không chắc chắn hỏi.
Bên kia, đám Lâm Thải Hân cùng bằng hữu lập tức hỏa bạo.
“Khương Thần, ngươi tại sao lại đi cùng nàng…nàng đúng là Lục minh tinh a.”
“Lục minh tinh, ta là fan hâm mộ của ngươi…”
“Lục minh tinh…ta bên này.”
Lục Tiểu Uyển nghe thấy có người gọi tên mình, lúc này mới nhìn về phía màn hình điện thoại.
“Các ngươi tốt…có chuyện gì vậy?”
“Lục minh tinh ngươi tốt, chúng ta là fan hâm mộ của ngươi, ngươi có thể hay không cho bọn ta cái chữ kí.”
Đám người Lâm Thải Hân nhìn thấy khuôn mặt Lục Tiểu Uyển, cả gian phòng lập tức nhốn nháo. Khuôn mặt ai nấy đều đỏ bừng, đôi mắt mê li như mấy cái tiểu mê muội.
“Chuyện này…không thành vấn đề, quay lại ta liền kí cho các ngươi bao nhiêu cái đều được.”
“Hoan hô…”
“Khương Thần, ngươi có thể hay không đưa máy cho Lục minh tinh, chúng ta muốn nói chuyện với nàng.” Lâm Thải Hân nhìn thấy thần tượng, lúc này Khương Thần lập tức ra rìa.
Hắn bất đắc dĩ đành phải đưa điện thoại cho Lục Tiểu Uyển, bản thân liền đi sau nàng một đoạn.
“Tiểu nha đầu này…thật sự…” Vừa đi, Khương Thần vừa lắc đầu lẩm nhẩm.
…
“Giới thiệu lại một chút, ta tên Lục Tiểu Uyển, là một cái ca sĩ, ta rất bất ngờ bởi vì ngươi không biết ta đấy, phần lớn giới trẻ bây giờ đều sẽ nghe nhạc của ta.”
Khương Thần cùng Lục Tiểu Uyển đang ngồi trong một nhà hàng nhỏ. Cũng không biết sau khi trò chuyện với Lục Tiểu Uyển xong, Lâm Thải Hân nói gì với Khương Thần, hiện tại, hắn phải dắt theo cô nàng này. Quả thật phiền phức.
Vừa ăn, Lục Tiểu Uyển vừa cười nhí nhố, gương mặt hiện lên vẻ tự đắc. Chỉ là bởi vì sợ người khác nhận ra, nàng lúc này phải đội lên đầu một cái mũ lưỡi trai cùng với đeo kính râm.
“Ta còn có việc, chút nữa sẽ thuê cho ngươi một bộ phòng ở, sau khi xong việc ta sẽ đưa ngươi đi khỏi thành Đông.”
Khương Thần không chút để ý, lạnh nhạt nói.
Nếu như không phải Lâm Thải Hân nhờ vả hắn bảo hộ Lục Tiểu Uyển này, chuyện của nàng, hắn mới lười quản đây. Hiện tại thì hay rồi, lại phải gánh thêm cọc phiền phức này nữa.
Hắn cảm thấy, ngoại trừ Lâm Thải Hân ra, nữ nhân trên thế giới này đều là cái đại phiền phức.